(Hoàn) (Cover) (Chaelisa) Chị có yêu em không? SophieAnderson03_ chaelice : sweet dream Gửi Nhận Xét. Thoát. × Chú Ý. Thoát. Home; bachhop; Blackpink [ Lichaeng ] Chưa Kịp Nói Lời Yêu; Giới Thiệu. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới
Mình phanh không kịp yêu cầu bị trượt bánh ngã dập mặt ra đường , còn xe cộ thì đè lên trên người mà xe mình đâu gồm nhẹ đâu. chị em nói cũng như vì gặp xong mặc dù không sợ tuy nhiên người mình cũng mệt đi nhiều ) , xuất xắc nói mộng nhưng mà có diễn biến
Mình đọc A Mạch trước và thấy rất hay có nhiều nét tương đồng với Sở Kiều truyện, mình đánh giá A Mạch rất cao và đến giờ chưa bộ truyện nào mình đọc sau này vượt qua được, riêng Sở Kiều truyện thì cá nhân mình cảm thấy hay hơn Phượng Ẩn (tuy không bằng A
Thu không nhận ra ba, hất bỏ cái trứng cá mà ông Sáu gắp cho là một sự bướng bỉnh nhưng đáng yêu. Có yêu người cha trong tấm ảnh một cách sâu sắc, Thu mới khó chịu trước sự ân cần của một người mà từ trong lòng em nghĩ đó không phải là cha mình.
Cindy Thái Tài gửi hoa, thành kính phân ưu cho nữ người mẫu. (Ảnh: FB Bí Mật Vbiz) Chị gái của Châu Kim Sang cũng chia sẻ, do sức khỏe những giây phút cuối đời của cô đã rất yếu, không thể đi lại, giao tiếp nên không thể để lại lời trang trối: "Từ chiều 1/9 đến
"Lát nữa nhớ phải nói cho lớn vào, phải có cảm giác không phải em không cưới, nhất là trong sự thâm tình phải mang theo chút can đảm, muốn để khách mời đều cảm nhận được anh yêu em đến trời rung đất chuyển!" "Diễn hơi lố rồi đó vợ à."
2CQuI4R. “Không kịp nói yêu em” là một tác phẩm bi thương, vẫn luôn nằm trong top “tiểu thuyết Dân Quốc kinh điển”. Một đoạn tình duyên đã từng rất đẹp, nảy mầm từ mối quan hệ thanh mai trúc mã tưởng chừng như rất vững chắc nhưng lại không giữ được trái tim cô. Đã từng nghe danh “mẹ ghẻ” của Phỉ Ngã Tư Tồn từ lâu nay có dịp trải nghiệm thì đúng là nên viết một bài cảm đang xem Không kịp nói yêu em reviewTrước hết là truyện, mình đọc truyện trước khi xem phim, thực ra cái ấn tượng đầu tiên về truyện này chính là tên và bìa sách. Hồi đầu đọc truyện cứ lảm nhảm không đứt cái tên truyện. sau rồi mê mẩn cái đồng hồ quả quýt trên bìa luôn. Thấy bà con commen ầm ầm là SE này nọ, rồi ngược đi ngược lại nên cũng chả định đọc, cho đến một ngày gần gần đây trong phút giây rảnh rỗi đến phát chán mình lại nghe được bài “Là tự em đa tình” ost của phim “Không kịp nói yêu em”, càng nghe càng ngấm đâm ra lại khoái cái ngược quằn quại của truyện nên quyết định mò đi đọc ebook. Đọc từ đầu đến tầm 15 chương thì không nhịn được mà phải nhả ra 1 câu “Đốc quân gì mà rãnh dữ vậy!”.Câu chuyện bắt đầu trong cảnh loạn lạc của Trung Quốc vào thời Dân quốc, Bái lâm – Cậu Sáu lục thiếu – Mộ Dung Phong thực sự như một thổ hoàng đế cai quản 6 tỉnh Giang Bắc nối nghiệp cha. Doãn Tĩnh Uyên – một cô tiểu thư con nhà thế gia được nuôi dưỡng theo phong thái phương tây vừa dịu dàng lại kiên quyết như đoá hoa lan nở trong cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông. Có lẽ cuộc đời Tĩnh Uyên sẽ an an ổn ổn mà trôi qua nếu không có cuộc gặp định mệnh trên chuyến tàu với một người con trai bí ẩn và một chiếc đồng hồ khắc hai chữ “Bái Lâm”. Tưởng như tình cờ mà lại là duyên phận, khi bạn thanh mai trúc mã bị bắt do buôn lậu hàng quốc cấm, Tĩnh Uyên lặn lội đi tìm Cậu Sáu Mộ Dung mong có thể nhờ vào món nợ ân tình mà xin tha cho Hứa Kiến Chung. Hai người họ, Doãn Tĩnh Uyên và Bái Lâm, vì hai mục đích khác nhau mà cùng diễn một vở kịch lớn, qua mặt tất cả quan binh,mệnh phụ. Nhưng trớ trêu ở chỗ , ái tình là một thứ thật kì lạ, lặng lẽ nảy nở trong lòng người ta, khi Tĩnh Uyên đưa thân thay Bái Lâm đỡ một phát đạn chí mạng thì có lẽ trong trái tim cuồng nhiệt của vị chủ soái trẻ tuổi đã thực sự rung có một nghịch lý người ta thường nói “theo tình tình trốn, trốn tình tình theo” , ngay cái lúc Bái Lâm muốn cướp lấy trái tim người con gái anh yêu nhất thì cô ta vẫn mãi vướng bận luẩn quẩn trong cái mớ bòng bòng giữa nghĩa-tình. Nhưng có lẽ nếu Tĩnh Uyên không ra đi, không rời khỏi Bái Lâm thì cô mãi mãi không nhận ra tình cảm chân thật của bản thân mình, sẽ không có chuyện cô vứt bỏ mũ áo cô dâu để theo một tướng soái ra chiến trường không danh không phận. Chính thời loạn lạc đã mang họ đến bên nhau rồi lại xô họ ra hai bờ tuyệt người không thích Bái Lâm trong truyện vì cảm thấy anh ta quá cuồng nhiệt, quá lý trí, quá tàn nhẫn, quá si cuồng nhiệt mà yêu đầy đam mê, khi yêu Bái Lâm nỏng bỏng như một ngọn lửa rực rỡ vừa xinh đẹp cuồng dã lại vừa chói loá khiến đối phương ngây dại mà không tiếc gì để chạm tay vào dù biết chắc bàn tay sẽ rớm lý trí mà Bái Lâm có thể vứt bỏ tình yêu cháy bỏng của mình để chấp nhận một cuộc liên hôn chính trị thuần tuý đem lại nhiều lợi ích , quyền tàn nhẫn mà hành hạ những người bên cạnh mình để đạt cho được cái mục đích “bình định thiên hạ”, không thể trách Trình Cẩn Chi khi yêu anh đến mù quáng; không thể trách Doãn Tĩnh Uyên khi đã lấy một người đàn ông khác- người đã đưa tay ra, cho cô cuộc sống an ổn một đời; không thể trách số phận nan trái hay vận mệnh khó lường. Người đáng trách, theo mình là Bái Lâm, anh không yêu Cẩn Chi nhưng vẫn lấy cô vì “chiếc bánh ngọt quyền lợi” để rồi thắp cho cô cái ước vọng mong manh về một gia đình hạnh phúc, anh đã quá vô tình khi cướp đi của Cẩn Chi một tương lai. Ngược lại Bái Lâm yêu Tĩnh Uyên – một tình yêu cuồng nhiệt như lửa, nhưng ánh lửa ấy quá bất ổn,lúc bùng cháy , lúc chờn vờn rồi chợt tắt, chính nó đã khiến anh giấu cô chuyện kết hôn rồi đưa cô sang nước ngoài đợi vài ba năm sau li dị Cẩn Chi sẽ đón về, anh đã quá bạc nhược vì không thể trọn vẹn yêu cô mà không vụ cùng, vì si dại mà chính tay Bái Lâm đã dựng nên bi kịch trùng phùng của hai người sau bao nhiêu năm gặp lại, chỉ vì một câu “em yêu Tín Chi” mà cả Tín Chi lẫn cô bé Đô Đô đều phải chết vì cái tình yêu chết tiệt của anh. Nhưng Tĩnh Uyên trước sau gì cũng là ngừoi con gái của anh, hơn ai hết cô biết cách hành hạ anh đến cuối đời, câu nói đứt quãng lúc lâm chung của cô sẽ khiến anh day dứt cả cuộc đời này. Với mình đây là một cái giá thoả đáng phải trả cho một thời tuổi trẻ nông nổi của cả Tĩnh Uyên lẫn Bái đời Tĩnh Uyên vì yêu mà hi sinh tất cả, phải tội bất hiếu -bất trung – bất nghĩa , lại còn nhẫn tân giết đi đứa bé trong bụng của Bái Lâm. Cô căn bản là một người tỉnh táo và không kém phần tàn nhẫn. Tình yêu của cô cũng không đủ mạnh mẽ để cùng vượt quá sóng gió, cuối cùng cô vẫn chọn cho mình một con đường bằng phẳng hơn, dễ đi hơn. Nên kết cục đến với cô cũng là để trả cho những sai lầm, những tội nghiệt trước kia, âu cũng là nhân Lâm nửa đầu được miêu tả như một nhân tài quân sự kiệt suất, nhưng cuối cùng lại lấy Cẩn Chi để củng cố quyền lực. Anh ta quá dã tâm nhưng lại không đủ thực lực , quá tham lam nhưng lại không quyết tâm, quá đa tình lại quá bạc tình. Bái Lâm có thể vì giang sơn mà cưới một người con gái khác, nhưng anh không sống những ngày tháng đau khổ. Mà bạc bẽo thay, anh có với Cẩn Chi đến bốn đứa con, anh ta đã thực sự quên đi Tĩnh Uyên của ngày xưa, anh ta đã triệt để quên đi tất cả sau bao nhiêu năm, nói cách khác từ đầu đến cuối Bái Lâm không hề lựa chọn mà chỉ đơn giản là bảo toàn lợi ích cho bản thân mình mà thôi. Bái Lâm ích kỉ, nhẫn tâm một đời, nay quân lâm thiên hạ, không thể chết, không thể từ bỏ, chỉ là từ từ dùng những ngày tháng còn lại để trả lại những gì mình đã gây nhiên đọc đến cuối mình lại nghĩ đến một câu trích nổi tiếng “số phận đã cố làm đau ngươi, giẫy dụa cũng vô ích”– LOTUSREINENếu mình viết bài này cách đây ít ngày, tức là lúc mới vừa đọc xong Không kịp nói yêu em, có lẽ mình sẽ thể hiện cảm xúc gay gắt hơn nhiều. Bẵng đi vài hôm làm cho cảm xúc của mình về truyện nhạt bớt, nhưng kèm theo đó cũng là góc nhìn câu chuyện này đổi khác đi xíu thêm Khách Sạn Hoa Huệ Đà Lạt - Khách Sạn Hoa Huệ In Da Lat, VietnamBài viết có tính chất spoil Mà thật ra bài nào mình chả spoil =”=.—Chuyện tình yêu của Mộ Dung Phong với Doãn Tĩnh Uyển được đặt ở bối cảnh thời Dân Quốc. Đó là một tình yêu kiểu mẫu giữa anh hùng với mỹ nhân trong thời chiến loạn, mà hệ quả tất yếu là anh hùng phải lựa chọn một trong hai thứ hoặc giang sơn, hoặc mỹ Tĩnh Uyển là con gái độc nhất của gia đình tài phiệt họ Doãn, vì thế mà từ nhỏ đã được học hành ở nước ngoài, tiếp xúc với nền văn hóa phương Tây phóng khoáng và tiên tiến. Gốc gác này tạo cho cô một đầu óc thông minh, một tính cách cương liệt, gan dạ mà rất bản lĩnh. Bởi thế, dù Mộ Dung Phong không phải là tình đầu của Tĩnh Uyển, nhưng tình yêu của anh ta lại mang một sức cám dỗ đầy mê hoặc. Câu nói “Anh sẽ đem cả thiên hạ đặt trước mặt em” quả có một lực hút cực mạnh, làm Tĩnh Uyển day dứt và do dự rất nhiều, đến cuối cùng không cưỡng lại được tình cảm mà quyết định đặt cược cho một cơ hội làm cuộc sống của mình ở tương lai không chìm trong viễn cảnh tẻ về Mộ Dung với câu hỏi khắc khoải lúc đọc xong Đông Cung “Lý Thừa Ngân đã quên hay còn nhớ?”, mình không hề có chút lợn cợn nào về việc bé Đô Đô liệu có phải con của Mộ Dung Phong hay không. Mà may quá, theo mấy cái hóng được bên nhà Schan thì chị Phỉ đã confirm bé là con Tín Chi hahahaha.Tình yêu của anh ta với Tĩnh Uyển, nhiều hơn nồng nhiệt và thật lòng, chính là một tư tưởng chiếm hữu đầy độc trên khía cạnh khách quan, Mộ Dung Phong sinh ra là đứa con trai duy nhất trong nhà, nên sớm đã định sẽ là người kế tục Mộ Dung Thần lãnh đạo Thừa quân. Được nuôi dạy trong một gia đình quân phiệt như thế, lẽ tất yếu là tính cách anh ta cũng bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, ban đầu tính cách “quân phiệt” này không được thể hiện rõ ràng. Hoặc, mình xin cá là có nhiều độc giả thích cái tính “bá đạo” của anh ấy lắm. Nếu như câu chuyện không được định sẵn một cái kết bi kịch, hoặc nếu cách xây dựng của nó giống phim, Mộ Dung Phong sẽ không bị mình không cho cùng, như những gì mình mới hóng hớt bên nhà Schan về mấy mẩu chuyện xoay quanh tiểu thuyết này, thì Doãn Tĩnh Uyển đã sớm move on để tìm về với cảm giác bình yên bên cạnh Tín Chi. Lòng tự trọng của cô không chấp nhận nổi một tình yêu đã bị chính đối phương hạ nhục, vậy nên cô đau khổ, nhưng rồi thời gian đủ sức mài mòn vết thương, nên cô từ bỏ, chấp nhận quay về với bến đỗ bình yên. Dù có thể mãi về sau, Doãn Tĩnh Uyển vẫn còn yêu Mộ Dung Phong, nhưng thực tế là bánh xe quá khứ chỉ duy nhất bị mắc kẹt lại tại chỗ của Mộ Dung Phong mà Tĩnh Uyển, Mộ Dung Phong đã từng yêu cuồng nhiệt, từng có biết bao kỷ niệm đẹp, sau này lại mãi nhớ về cô như một vết dao đâm “hễ cứ động vào lại loét ra”, nhưng tình yêu này không toàn vẹn. Anh ta cứ muốn giữ rịt lấy Tĩnh Uyển cho mình, như một món đồ must-have, đến mức sau này, đỉnh điểm của mối tình tuyệt vọng đến mức biến thành cực đoan là giết chết Tín Chi và bé Đô Đô. Đây là không nhắc đến chi tiết Mộ Dung Phong và Trình Cẩn Chi bất hòa nhưng vẫn có tới… 4 người con =”=. Mình cũng không biết nói sao với cái chi tiết này.Ở những chương cuối cùng đậm chất bi kịch của truyện, mình lại không thấy nặng nề mà đã vô cùng hả hê khi Tĩnh Uyển nhắm mắt mà miệng vẫn còn lấp lửng câu nói “Con bé là… con bé là… là của…” rồi tắt thở. Và càng hả hê hơn khi Cẩn Chi vạch trần sự thật là Tĩnh Uyển đã chọn cách nói đó như cách trả thù dã man nhất đối với quãng đời còn lại của Mộ Dung cuộc Tĩnh Uyển đã đánh cược tuổi trẻ cho cảm giác phiêu lưu bay bổng có phần nông nổi, để đổi lại một cái giá quá đắt. Tự nhiên lại liên tưởng tới phút hành động mang tính chất thay đổi cuộc đời của Nhược Hy khi đối diện với quyết định tứ hôn cho Thập Tứ của Khang Hy, hay Trâu Vũ khi không kìm được lòng mà đến bên Lâm Khải mắn là cuối cùng, cô ấy xem như đã có cuộc đoàn tụ mang tính HE với cha con Trình Tín Chi.
KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM Tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn Thể loại Bối cảnh thời dân quốc, ngược tâm, nam chính thâm tình, SE Độ dài 33 chương Tình trạng Hoàn – đã xuất bản và đuợc chuyển thể thành phim cùng tên. Link ***** Trong “Bảy ngày ân ái”, Ân Tầm đã viết rằng “Sở dĩ yêu một người là hạnh phúc bởi vì hai người họ yêu nhau. Yêu một người là đau khổ bởi vì trong hai người họ có một người không yêu nữa, thậm chí là chưa từng yêu.” Thế nhưng, Doãn Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong luôn yêu nhau nhiều như thế, mà tại sao cả anh và cô vẫn bị dày vò bởi nỗi đau ăn sâu vào cốt tuỷ? Doãn Tĩnh Uyển và Hứa Kiến Chương đã từng có một đoạn tình duyên rất đẹp. Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên rồi dần dần nảy sinh tình cảm. Doãn Tĩnh Uyển giống như một đoá sen trắng thanh thuần, tinh tế và giản đơn nhưng rất đỗi kiên cường, vô cùng xứng đôi với vị hôn phu trầm tĩnh, điềm đạm của cô. Tiếc rằng, mối nhân duyên ấy không có được một cái kết viên mãn. Mà người có lỗi là Doãn Tĩnh Uyển, cô đã không kiểm soát nổi trái tim mình, để rồi phụ bạc Hứa Kiến Chương mà ngã vào vòng tay của Mộ Dung Phong – người đàn ông ngạo nghễ và uy nghiêm nắm trong tay lục tỉnh Giang Bắc. Doãn Tĩnh Uyển tình cờ cứu sống Mộ Dung Phong trên một chuyến tàu. Ít lâu sau, cô tìm đến anh, xin tha mạng cho vị hôn phu của mình. Một câu chuyện tình yêu trái ngang và đầy đau đớn đã bắt đầu từ khi ấy. Chẳng biết từ bao giờ, Mộ Dung Phong đã trót đem lòng yêu Doãn Tĩnh Uyển. Đó là lần đầu tiên anh trao trọn vẹn trái tim mình cho một người con gái. Có lẽ vì thế nên anh đã dành cho cô một tình yêu nồng nhiệt đến kì lạ, để rồi đau đớn đến tột cùng. Dù đã yêu Tĩnh Uyển như thế nhưng Mộ Dung Phong cũng biết rằng Doãn Tĩnh Uyển khi ấy đã thuộc về một người đàn ông khác. Vậy nên, anh đành nén chặt lòng mình, buông tay để cô rời xa anh, thầm cầu mong cô sẽ bình yên, hạnh phúc. Hai chữ “buông tay” nghe thì đơn giản, nhưng lại khó khăn vô cùng. Để Tĩnh Uyển trở thành cô dâu của một người đàn ông khác sao, thực lòng anh không nỡ. Thế nên, anh bất chấp tình hình chiến tuyến hiểm nguy, bất chấp đạn bom khốc liệt, chẳng màng đến một nửa giang sơn, chạy đến bên Doãn Tĩnh Uyển bày tỏ trái tim mình, mong rằng cô sẽ đi theo anh. Thế nhưng, cô lại nhẫn tâm từ chối. “Em không yêu anh? Em vẫn chỉ nói với anh một câu vậy sao? Anh nghe tin em kết hôn, anh như phát điên đến đây tìm em. Anh đánh cược mạng sống của mình không màng, anh đánh cược nơi tiền tuyến chiến sự nước sôi lửa bỏng cũng không màng, đánh cược một nửa giang sơn cũng không màng. Em chỉ nói với anh một câu như vậy…” * Vậy mà đến cuối cùng, lí trí vẫn chẳng thắng nổi trái tim. Doãn Tĩnh Uyển chấp nhận mang danh bất hiếu, bất nghĩa, bỏ lại cả gia đình và Hứa Kiến Chương dịu dàng như nước, vượt đường xá nguy hiểm xa xôi để chạy đến bên Mộ Dung Phong. Quãng thời gian họ được ở bên nhau thực sự quá đẹp đẽ và ngọt ngào. – “Ai sợ anh chết, cho dù anh chết vạn lần cũng không liên quan đến em”. Anh cười nói – “Anh không nỡ chết ấy, anh chết rồi em phải làm sao?”. Tĩnh Uyển hứ một tiếng nói – “Mặt dày, vô liêm sỉ”. Anh vẫn cười – “Đối với em anh thà vô liêm sỉ một chút”. * Khi bên nhau hạnh phúc bao nhiêu thì lúc chia ly sẽ càng đau đớn bấy nhiêu. Giữa giang sơn và mỹ nhân, anh hùng chỉ được chọn một. Và dù cho Mộ Dung Phong đã trao trọn trái tim cho Tĩnh Uyển, chiều chuộng cô hết mực, nhưng con người anh lại lí trí đến tàn nhẫn. Vẫn biết rằng nếu rời xa cô, sẽ có biết bao nhiêu nỗi nhớ thương da diết, sẽ có biết bao nhiêu đau đớn xót xa giày vò anh từng giây từng phút, nhưng anh chẳng cách nào đành lòng buông bỏ giang sơn. Mộ Dung Phong bị đặt vào tình thế không thể chọn lựa. Bởi anh không chỉ sống cho bản thân mình, đôi vai của anh bị đè nặng bởi quá nhiều sứ mệnh và trọng trách. Nếu chọn tình yêu, anh sẽ mất đi giang sơn mà cha anh đã dùng cả đời để giành lấy, anh sẽ chẳng thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, chẳng thể thực hiện lời hứa đem cả thiên hạ đặt trước mặt người con gái anh yêu. “Tĩnh Uyển, anh muốn cho em hạnh phúc mà phụ nữ trên thế gian này đều phải ngưỡng mộ. Anh muốn tặng cả thiên hạ cho em.” * Thế nên, anh đặt giang sơn lên đầu, anh nghĩ rằng mình có thể sắp xếp ổn thoả mọi thứ nhưng anh không ngờ Tĩnh Uyển lại nhẫn tâm đến thế. Mộ Dung Phong tưởng như được ông trời ưu ái, anh có dung mạo, có địa vị, có tiền tài, nhưng có lẽ tất cả những điều đó chỉ là cách ông trời bù đắp cho anh, vì anh sẽ không thể có được Doãn Tĩnh Uyển, người con gái anh yêu, yêu một cách cố chấp, yêu một cách điên cuồng và tàn nhẫn. Tĩnh Uyển là cô gái có vẻ ngoài yếu đuối nhưng thật ra bên trong lại rất kiên cường. Cô dám yêu dám hận, dám nắm bắt, dám buông bỏ. Cô cố chấp với bốn chữ “một lòng một dạ”, thà chịu đau đớn đến tột cùng mà rời xa Mộ Dung Phong chứ không chấp nhận trở thành vợ lẽ. Vậy nên Tĩnh Uyển chọn rời đi, để lại trong tim Mộ Dung Phong một khoảng không mênh mang và trống rỗng. Nếu như cô có thể nhu nhược hơn một chút, mềm mỏng hơn một chút, thì liệu có thể nào đoạn tình duyên của hai người họ sẽ bớt đi phần nào bi thương và đau đớn. Tám năm trôi đi, tưởng như đã qua một kiếp người. Trùng phùng sau tám năm xa cách, tình yêu Mộ Dung Phong dành cho Doãn Tĩnh Uyển vẫn vẹn nguyên như ngày nào, nhưng Tĩnh Uyển đã không còn là của anh nữa. Một Mộ Dung Phong luôn lãnh đạm và bình thản, lại như điên cuồng, như mất đi lí trí mà hại chết chồng con cô. Tĩnh Uyển nghe tin, đau đớn chạy đến trước mặt anh, dùng chính khẩu súng anh tặng cho cô ghim một viên đạn vào lồng ngực mình. Trước lúc trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của người đàn ông cô từng yêu tha thiết, cô tiết lộ với anh một sự thật rằng đứa trẻ anh vừa hại chết chính là con gái anh. Đến lúc đó, Mộ Dung Phong mới nhận ra chính anh vừa hại chết kết tinh tình yêu của anh và người anh yêu nhất. Tĩnh Uyển đã đi rồi, vậy anh còn cần giang sơn này làm gì nữa? Cuộc sống của anh còn ý nghĩa gì nữa? Cô đi rồi, đi thật rồi, vĩnh viễn không quay về bên anh nữa. Âm dương cách biệt, ra đi là kết thúc, người ở lại gánh chịu tất cả thương đau. Cứ ngỡ chỉ lướt qua nhau, ai ngờ cả đời thương nhớ. Cứ ngỡ tình sẽ phai nhoà, ai ngờ trọn kiếp không quên. Mình chợt nhớ đến Tôn Gia Ngộ, nhớ đến những đến những lời nhắn cuối cùng của anh với Triệu Mai “Em hãy quên hết tất cả, tiếp tục theo đuổi ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước, rồi sẽ có người yêu em hơn anh.” Có một người đàn ông, đã yêu một cô gái theo một cách cao thượng như thế. Lại có một người đàn ông khác, chỉ muốn ích kỉ mà chiếm giữ một cô gái cho riêng mình. Mình đã tự hỏi rằng Mộ Dung Phong và Tôn Gia Ngộ, ai là người yêu cô gái của mình nhiều hơn, nhưng tình yêu thì làm sao có thể đem ra mà so sánh, mà đong đếm thiệt hơn cơ chứ. Và dù là yêu theo cách nào đi chăng nữa, thì tình yêu của hai người đàn ông ấy chắc chắn sẽ ám ảnh người đọc, khiến chúng ta sẽ mãi luôn nhớ rằng, đã từng có một Tôn Gia Ngộ yêu Triệu Mai đến vậy, đã từng có một Mộ Dung Phong yêu Doãn Tĩnh Uyển như thế.
Mộ Dung Phong nghe những lời đó, trong lòng dường như có sóng động, một lát sau bỗng mỉm cười “Doãn tiểu thư từ xa đến, cũng phải để tôi hết lòng tiếp đãi, ngày mai tôi muốn mời Doãn tiểu thư đến nhà tôi ăn bữa cơm, không biết Doãn tiểu thư có vui lòng đến dự không?”.Tĩnh Uyển từ chối hai câu rồi cũng nhận lời. Mộ Dung Phong lại hỏi “Không biết Doãn tiểu thư hiện giờ ở đâu, ngày mai tôi phái người đến đón”. Tĩnh Uyên liền nói cho anh biết tên nhà trọ, anh hơi chau mày, lập tức cười nói “Thừa Châu là nơi hẻo lánh, không thể so được với cố đô Càn Bình phồn hoa, quán trọ đó e rằng sẽ làm khổ tiểu thư rồi, chị Ba và Doãn tiểu thư rất có duyên, chị ấy cũng rất hiếu khách. Nếu Doãn tiểu thư không chê, có thể chuyển về đây ở không?”Tĩnh Uyển nghe anh mời mình về ở trong Đào phủ, trong lòng đương nhiên thấy kỳ lạ, do dự một lát thấy ánh mắt ánh sáng ngời, nhìn thẳng vào mình, đôi mắt đó giống như bầu trời đêm sâu thăm thẳm. Cô nhất thời liền quyết định, nói “E rằng làm phiền chị ba anh, vậy ngại lắm”.Môi anh hé nụ cười, nói “Chị ấy là người rất hiếu khách, Doãn tiểu thư yên tâm”. Anh vừa nói vừa ấn chuông gọi người, vì biết anh ở đây cho nên không phải là người hầu của Đào gia mà là tùy tùng của anh đi vào đợi lệnh, anh liền nói cho tùy tùng địa chỉ quán trọ, dặn dò “Đi lấy hành lý của Doãn tiểu thư”, lại nói “Nói với chị ba tôi một tiếng, bảo là tôi có việc mời chị ấy đến”.Mộ Dung gia là gia đình kiểu cũ, sau khi Mộ Dung Thần qua đời, Mộ Dung Phong là người đứng đầu thực chất, Tam tiểu thư tuy nhiều tuổi hơn anh, nhưng nghe anh phái người tìm mình một lát sau liền đến ngay. Mộ Dung Phong nói với cô “Chị ba, em thay chị mời Doãn tiểu thư ở lại đây”. Tam tiểu thư cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng lập tức cười nói “Chị đương nhiên là tán thành rồi, Doãn tiểu thư chịu vui lòng đến thì tốt quá”. Cô nồng nhiệt nắm lấy tay Tĩnh Uyển “Chị chỉ sợ Doãn tiểu thư chê chỗ chị buồn chán”, lại nói tiếp “Nếu Doãn tiểu thư không chê, ở căn nhà phía Tây có được không?”. Tuy chỗ đó hơi nhỏ, nhưng lầu trên lầu dưới, xung quanh đều là hoa viên, rất yên tĩnh, hơn nữa phía trước có một cổng, nếu có việc ra vào, ví dụ như lên phố, cũng không cần đi quá xa cổng chính”.Đào gia vốn là khu biệt viện kín cổng cao tưởng, phòng trống rất nhiều, Tam tiểu thư tự mình đưa Tĩnh Uyển đi xem phòng, sự niềm nở ấy khác hắn vừa lúc mới gặp. Căn nhà đó tuy để trống, nhưng hàng ngày đều có người quét dọn sạch sẽ, không một chút bụi. Dưới lầu là phòng khách và hai phòng nhỏ, thêm một căn bếp, trên lầu có mấy phòng ngủ, một trong số đó rất rộng rãi, thiết kế kiểu phương Tây, Tam tiểu thư dặn dò Lan Cầm, một nha hoàn làm việc ở nhà trên đến dọn chăn đệm mới tinh, trải trên chiếc giường lò xo kiểu Tây, nói “Tất cả đều sạch sẽ, Doãn tiểu thư cứ yên tâm”. Cô lại chỉ Lan Cầm nói “Con bé này cũng khá ngoan ngoãn, Doãn tiểu thư không đem theo người đến, để nó đến hầu hạ Doãn tiểu thư đi”.Tĩnh Uyển đương nhiên luôn miệng cảm ơn, phòng ngủ đó có ô cửa sổ dài sát đất kiểu Tây, đầy cửa là đi ra ban công. Bầu trời đầy sao lấp lánh, những ánh sao lẻ loi chiếu vào nơi tối nhất của bóng cây. Gió thổi qua, lá cây lay động, cô nhìn về con phố bên ngoài tường không xa, đối diện lại là bờ tường đá granite, nhìn trông âm u tĩnh mịch, lờ mờ có thể thấy các căn nhà nối tiếp không ngừng, không có những chóp nhà cao cao, có vẻ đó là một tòa nhà rất lớn với lớp lớp các căn đường được chiếu sáng nhờ những ngọn đèn hơi ga, soi rõ lưới điện mắc trên bờ tường đối diện, trên lưới điện buộc rất nhiều dây thép gai, trên tường cắm đầy những mảnh thủy tinh vỡ. Chỗ góc rẽ có một ngọn đèn đường, bên dưới là một trạm gác cảnh sát, dưới bờ tường cách không xa lại có một vệ binh vác súng đi đi lại lại, rõ ràng bên trong bờ tường ấy là một nơi rất quan trọng. Cô không kìm được hỏi “Đó là chỗ nào thế?”. Tam tiểu thư nhoẻn miệng cười nói “Đó là hành dinh đốc quân”. Tĩnh Uyển bất giác “ồ” lên một tiếng, hóa ra đó chính là hành dinh đốc quân tuần duyệt sứ chính tỉnh mà người ta gọi là “Đại soái phủ”, hóa ra căn nhà này và soái phủ chỉ cách nhau một con phố, chẳng trách Tam tiểu thư lại sắp xếp như ngày hôm sau Mộ Dung Phong sai người đến đón cô. Người đến đón tuy mặc quân phục nhưng thái độ rất nhã nhặn ôn hòa, thấy Tĩnh Uyển thì lịch sự giới thiệu “Chào Doãn tiểu thư, tôi là Thẩm Gia Bình, đội trưởng vệ quân của Cậu Sáu, Cậu Sáu phái tôi đến đón Doãn tiểu thư”.Tuy cô đã có sự chuẩn bị nhưng trong lòng ít nhiều vẫn thấp thỏm bất an, cô kiêu ngạo gan dạ hơn người, ngồi trên xe cuối cùng cũng trấn tỉnh lại. Đào phủ và soái phủ vốn không xa nhau, đi một lát đã đến, ô tô đi thẳng vào trong, đi thêm một đoạn rất xa rồi mới dừng lại. Đã có người hầu đợi sẵn đi lên mở cửa giúp cô, hóa ra ô tô dừng lại ở trước một tòa nhà gạch xanh rất lớn, trước lầu là vườn hoa kiểu Tây, giữa mùa xuân cành lá sum sê tươi tốt, vô cùng đẹp đẽ. Người làm dẫn cô vào bên trong, trên đường đi xuyên qua một phòng khách như cung điện, đi qua hành lang là một phòng khách thiết kế theo kiểu Tây, nền trải một tấm thảm, giẫm lên mềm mại không phát ra tiếng động, trên thảm là hình hai đóa hoa phù dung rất lớn, bộ ghế sofa giống như nhụy hoa ở giữa. Cô vừa ngồi xuống liền có người bưng trà vừa uống trà vừa đợi một lát, bỗng nghe thấy bên ngoài bức bình phong có người vừa nói chuyện vừa đi vào “Thật xin lỗi, để Doãn tiểu thư đợi lâu”. Chính là Mộ Dung Phong, ở nhà anh mặc áo sơ mi dài, khí thái anh hùng lại thêm vài phần nho nhã. Cô thướt tha đứng dậy, anh thấy cô hôm nay mặc váy dài kiểu phương Tây, càng trở nên duyên dáng, thấy cô thoải mái đưa tay ra, anh vội vàng bắt tay với cô “Vốn định tự mình đi đón Doãn tiểu thư, nhưng buổi sáng có chút việc đột xuất cho nên đến muộn, mong Doãn tiểu thư thông cảm”.Tĩnh Uyển nói “Cậu Sáu là quản lý quân sự chính trị của chín tỉnh, trăm công nghìn việc, tôi mới là người đến làm phiền, vô cùng có lỗi”. Mộ Dung Phong ngồi xuống nói chút chuyện phong cảnh Thừa Châu, không lâu sau liền có người làm đến báo “Nhà bếp xin ý kiến Cậu Sáu, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ”. Mộ Dung Phong nói “Vậy ăn cơm trước đi”. Anh đứng dậy, đột nhiên nói “Doãn tiểu thư cứ ngồi đó, tôi đi một lát rồi quay lại”. Không lâu sau, Mộ Dung Phong liền thay một bộ Tây phục đến, cười nói “Hôm nay mời Doãn tiểu thư thử tài nghệ nấu đồ Tây của nhà chúng tôi”. Tĩnh Uyển thấy anh thay Âu phục, càng trở nên phóng khoáng phong lưu, nhưng dẫu sao trẻ tuổi, cũng thích thời thượng giống các công tử phong lưu bình thường. Lại nghe anh nói là ăn đồ Tây, cô liền đáp “Cậu Sáu khách sáo quá rồi”.Nhà bếp của Mộ Dung phủ đương nhiên không hề tầm thường, nấu ăn cũng rất đúng kiểu. Tuy chỉ có hai người ăn cơm, nhưng có một đống người hầu hạ rất niềm nở. Vừa mới đưa lên món chính thứ hai, bỗng một người hầu đến báo cáo “Cậu Sáu, sư đoàn trưởng Thường xin gặp”.Mộ Dung Phong nói “Mời ông ấy vào đi”.Một lát sau, người hầu liền dẫn vị sư đoàn trưởng Thường đó vào, Tĩnh Uyển thấy người này khoảng trên dưới năm mươi tuổi, dáng vẻ oai phong vừa mở miệng là tiếng vang như chuông đồng, ông ta gọi một tiếng “Cậu Sáu”. Sự đoàn trưởng Thường nhìn thấy Tĩnh Uyển, thầm ngạc nhiên, đôi mắt chỉ lo dò xét. Vì ông ta là thuộc cấp cũ của Mộ Dung Thần nên xưa nay Mộ Dung Phong gọi là “chú Thường”, anh hỏi “Chú Thường chắc vẫn chưa ăn cơm, ngồi xuống ăn chút nhé”. Vị sư đoàn trưởng Thường đó giận dữ đùng đùng đi đến, vì có mặt người ngoài nên một bụng tức giận mà cố kìm nén không xả ra, khó chịu nói “Cảm ơn Cậu Sáu, tôi ăn rồi. Cậu Sáu có thể nói chuyện riêng với tôi vài câu được không?”.Mộ Dung Phong nói “Có gì chú cứ nói đi, Doãn tiểu thư không phải người ngoài”. Vì anh chưa kết hôn hên xưa nay không tiếp nữ giới ở nhà, sư đoàn trưởng Thường ngẫm nghĩ, cảm thấy vị Doãn tiểu thư này nhất định là người đặc biệt, ông là thuộc cấp cũ theo Mộ Dung Thần chinh chiến nhiều năm, nhiều lúc xin chỉ thị quân sự trước trưởng kỷ của Mộ Dung Thần, tứ phu nhân được Mô Dung Thần yêu chiều nhất trong những năm cuối đời luôn ở bên cạnh châm thuốc giúp ông, họ coi như không thấy bà – bây giờ cũng coi như không thấy Tĩnh Uyển, liền mở miệng nói “Quân lương Cậu Sáu đồng ý điều động, đến bây giờ vẫn chưa tới Thượng Hả”. Mộ Dung Phong đáp “Trước mắt quân lương thiếu hụt, chú cũng biết đấy”. Sư đoàn trưởng Thường hỏi “Vậy tại sao Cậu Sáu lại phát hơn một ngàn bột mì cho Lưu Tử Sơn?”. Mộ Dung Phong nói “ Lưu Tử Sơn dẫn quân trấn giữ Thượng Hải, đối đầu với Dĩnh quân, đương nhiên phải ổn định lòng quân tiền tuyến”.Sư đoàn trưởng Thường hỏi lại “Chẳng lẽ Thường Đức Quý tôi không phải đang dẫn quân đối đầu với Dĩnh quân sao? Tại sao Cậu Sáu điều quân lương cho Thượng Hải, lại không chịu cho Thượng Hà chúng tôi?”. Mộ Dung Phong cũng không tức giận, mỉm cười nói “Chú Thường đừng nóng, đợi đợt quân lương này đến, cháu lập tức điều động đến cho chú”. Thường Đức Quý hừ một tiếng, nói “Cậu Sáu nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, thiên vị Lưu Tử Sơn, thật khiến huynh đệ già chúng tôi đau lòng”. Mộ Dung Phong lạnh nhạt nói “Chú Thường đa nghi quá, đều là đồng bào một quân, sao cháu lại nhất bên trọng nhất bên khinh chứ?”. Thường Đức Quý lại hừ một tiếng, nói “Cậu Sáu từ nước ngài về, thích chơi mấy thứ đồ Tây, Lưu Tử Sơn biết chút ít về phương Tây, Cậu Sáu liền nhìn hắn ta bằng con mắt khác. Đồ của người Tây hoa hòe hoa sói, chỉ nhìn đẹp mắt. Đánh trận vẫn nên một súng một đạn, là thật nỗ lực mới có thể thắng được. Cậu Sáu chỉ nghe họ xúi bẩy lung tung, sớm muốn có ngày hối hận không kịp!”.Mộ Dung Phong nói “Chú Thường hà tất phải nổi nóng, chú cần quân lương, cháu chuyển đến cho chú là được rồi”. Thường Đức Quý vẫn “hừ” mộ tiếng nói “Vậy tôi sẽ đợi”. Nói xong câu này, ông ta lại tiếp “Cậu Sáu ăn ngon miệng, tôi xin cáo từ”.Sau khi ông ta đi, Tĩnh Uyển nghe tiếng dao ăn quẹt trên đĩa bạc của Mộ Dung Phong, âm thanh rất rõ ràng, anh đặt dao dĩa xuống. Anh thấy cô nhìn mình liền cười cười nói “Họ đều là người thô lỗ cầm quân đánh trận, bình thường nói chuyện đều như thế, khiến Doãn tiểu thư chê cười rồi”.Tĩnh Uyển nhẹ nhàng đáp “Cậu Sáu đã coi tôi là bạn, hà tất phải khách sáo thế?”. Mộ Dung Phong nói “Chung quy vẫn rất thất lễ, vốn là muốn giúp Doãn tiểu thư tẩy trần, ai ngờ lại mất hứng thế này”. Anh lại nói tiếp “Buổi tối đại kịch viện Quốc Quang có vở Võ Gia Pha của ông chủ Ngụy, không biết Doãn tiểu thư có chịu nể mặt tôi không, coi như tôi mượn hoa dâng Phật, mượn kịch hay của ông chủ Ngụy để tạ lỗi với tiểu thư”.Anh nói khách sáo như vậy, Tịnh Uyển không dám từ chối, nói “Chỉ là tôi có một yêu cầu quá đáng, mong Cậu Sáu đồng ý. Tôi muốn đi thăm Hứa Kiến Chương một lát”. Mộ Dung Phong đáp “Đây là lẽ thường tình của con người, sao nói là yêu cầu quá đáng chứ, việc này tôi có thể sắp xếp”. Anh lập tức gọi người đem giấy mực đến, vội vã viết lệnh trên bàn ăn, lại gọi người chuẩn bị xe, dặn dò “Đưa Doãn tiểu thư đến nhà tù Đông Thành”.Nhà tù Đông Thành ở ngoại thành, ngồi trong xe nhìn cây cối hai bên đường không ngừng lùi lại phía sau, cô cảm thấy con đường như thế đi mãi không đến đích. Bây giờ đang là mùa xuân hai bên đường bằng phẳng tĩnh mịch, xanh tươi như dệt, nhưng cô không có tâm trạng nào mà ngắm cảnh. Khó khăn lắm mới thấy bức tường cao của nhà tù, trong lòng càng trở nên buồn nhà tù nhìn thấy bức lệnh của Mộ Dung Phong, đương nhiên vô cùng cung kính, đưa cô vào căn phòng làm việc của mình, lại đích thân pha trà xong mới dặn dò người đi đưa Hứa Kiến Chương đến. Tĩnh Uyển làm gì có tâm trạng uống trà, cô vừa nghe thấy tiếng bước chân vẳng lại từ hành lang, trong lòng đã rối bời bời. Chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa, hai lính canh dẫn Hứa Kiến Chương vào, quần áo trên người cũng coi như gọn gàng, chỉ là không cạo râu, gương mặt tiều tụy đến mức vàng vọt, hai xương gò má nhô lên rất cao. Không ngờ mấy ngày không gặp, một công tử phong độ đã thành tù nhân, Tĩnh Uyển đi lên một bước nắm tay anh, muốn nói chuyện, khóe miệng hơi run, chưa nói nổi một tiếng nào, nước mắt đã lã chã lăn nhà tù thấy tình cảnh này, liền cùng hai lính canh lui ra. Tĩnh Uyển chỉ cảm thấy tủi thân, khó nói thành lời, làm sao cũng không ngăn được nước mắt, Hứa Kiên Chương cũng rất buôn, một lát sau mới gượng nói “Em đừng khóc”. Tĩnh Uyển giờ mới dần thôi khóc, lấy khăn tay ra lau khóe mắt nói “Anh tạm thời chịu đựng thêm mấy ngày nữa, em đang cố gắng nghĩ cách. Vừa nãy em đã xin trưởng tù đổi giúp anh một căn phòng tốt hơn, quan tâm tới anh hơn một chút”. Hứa Kiến Chương giờ mới hỏi “Sao em lại đến”. Tĩnh Uyển sợ anh lo lắng, nói “Cha đến tìm đường giúp, em cứ nằng nặc đòi theo cha”. Hứa Kiến Chương nghe cô nói cha đi cùng mới hơi yên tâm. Tĩnh Uyển lại đưa quần áo mình đem đến cho anh, ngoài ra có một tùi tiền nặng, nói “Anh ở đây chắc chắn cần dùng rất nhiều tiền, nếu không đủ thì bảo người đưa thư, em lại đem đến cho anh”.Hứa Kiến Chương nói “Làm khó em rồi”. Anh sợ cô lo lắng, cố gắng cươi tươi nói “Thật ra người ở đây cũng quan tâm đến anh, ăn uống cũng không quá tệ. Em đừng quá lo lắng, xem em kìa, gầy quá rồi”. Tĩnh Uyển vốn đã hơi an lòng, nghe anh nói thế, mắt lại hoe đỏ “Anh yên tâm, em nhất định nghị cách cứu anh ra”. Hai người họ bỗng nhiên gặp mặt, có quá nhiều điều không biết phải nói từ đâu, Tĩnh Uyển thấy bên ngoài cửa lính canh và người theo hầu đưa mình đến thỉnh thoảng ngó vào trong phòng, rất nhiều lời không tiện nói, lại sợ Hứa Kiến Chương lo lắng, lung tung, chỉ nói đã tìm được người giúp đỡ, có hy vong được thả, để Hứa Kiến Chương yên ra khỏi nhà tù, lúc quay lại soái phủ, trời đã xế chiều, xe vẫn đi thẳng vào bên trong mới dừng lại. Cô xuống xe, xung quanh là cây cối rậm rạp um tùm, trời dần dần xầm tối, ánh chiều tà hắt trên lá cây, khiến người ta càng có cảm giác u buồn. Người hầu của soái phủ biết cô là khách quý của Mộ Dung Phong, làm gì có ai không nịnh bợ, họ niềm nở cười nói “Doãn tiểu thư đến vườn hoa ngồi một lát được không? Cậu Sáu đang họp lát sau sẽ đến ngay”.Cô ngồi uống trà ở hoa viên, vừa ngồi được một lúc,đột nhiên bên ngoài cửa có một giọng nói yểu điểu của con gái gọi “Anh”. Cô quay đầu lại nhìn, là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo tuy không phải rất đẹp, nhưng thanh tú, vừa nhìn đã biết là một tiểu thư rất thông minh. Cô này thấy trong hoa viên có người lạ liền dừng bước, Tĩnh Uyển không biết thân phận cô, cũng không tiện xưng hô, đành cười cười, chào hỏi qua loa. Đang trong lúc do dự thì nghe tiếng giày da ngoài hành lang, chính là Mộ Dung Phong đang gái đó vừa nhìn thấy anh, liền gọi một tiếng “Anh Sáu”. Tĩnh Uyển thấy làm lạ, chưa từng nghe nói anh còn có một cô em gái như thế này. Mộ Dung Phong giới thiệu hai người cho nhau, hóa ra cô gái này chính là Triệu Thù Ngưng – em họ của Mộ Dung Phong, cậu Mộ Dung Phong qua đời từ sớm. Mộ Dung phu nhân đem cô cháu gái này về nuôi ở Mộ Dung gia, sau khi Mộ Dung phu nhận qua đời, Mộ Dung Phong nhớ thương mẹ, coi cô em họ này như em ruột, cho nên Triệu Thù Ngưng lớn lên trong Mộ Dung này Mộ Dung Phong hỏi “Thù Ngưng, buổi tối anh mời Doãn tiểu thư đi nghe kịch, em có đi không?”. Thù Ngưng cười nói “Xem ra, anh Sáu muốn mời khách rồi, tối em hẹn bạn đi xem phim, không thể đi được”. Lúc nói chuyện, mắt cô không nhịn được nhìn Tĩnh Uyển dò xét, Mộ Dung Phong hỏi “ Là phim gì thế, ngay cả Võ Gia Pha của Ngụy Sương Hà em cũng không nghe mà lại muốn đi xem phim đó?”. Thù Ngưng đáp “Là một bộ phim tình yêu của nước ngoài, tên là Sai đến cùng, nghe nói rất hay đấy”. Mộ Dung Phong bật cười “Cái tên này kỳ quái thật, hình như đã từng nghe tên rồi”.Cô ấy không đi nghe kịch, sau bữa cơm Mộ Dung Phong và Tĩnh Uyển ngồi xe ô tô đến Quốc Quang. Đại kịch viện Quốc Quang là kịch viện sang trong nhất phía Bắc, không hề thua kém với đại kịch viện Càn Trung của Càn Bình. Vì hôm nay là lần đầu Ngụy Sương Hà lên sân khấu biểu diễn tại Thừa Châu, nên những người mê kịch, diễn viên nghiệp dư, cùng với quan to, người giàu thích nghe kịch đã đợi ở trong kịch viện từ lâu, khắp lầu trên lầu dưới đã ngồi kín ghế, toàn là đầu người đen Dung Phong đương nhiên có phòng bao ở đại kịch viên, cận vệ đã bố trí canh gác đâu vào đấy, anh khoác tay Tĩnh Uyển lên lâu, tất cả cảnh vệ đứng nghiêm vác súng hành lễ, âm thanh đồng loạt âm vang như tiếng sấm rền, ngay cả nền nhà cũng hơi rung rung, hai phòng bên vốn dĩ có không ít thuộc cấp trong quân đội, thấy anh đi vào, tất cả hô một tiếng đứng dậy, lần lượt hành lễ. Tĩnh Uyển chỉ thấy trên lầu dưới lầu, mấy trăm con mắt đều nhìn vào mình, cô tuy thoải mái phóng khoáng những cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng hơi hối hận, không ngờ trong kịch viện này có nhiều tướng lĩnh Thừa quân đến ngồi xuống, mấy nhân vật quan trọng trong Thừa quân đến chào Mộ Dung Phong, tuy họ đều mặc thường phục nhưng vẫn theo lễ nghi quân đội, Mộ Dung Phong cười nói “Được rồi, quay về nghe kịch hết đi, tôi khó khăn lắm mới đến nghe kịch một lần, mấy người cứ bày trò như thế có để ông chủ Ngụy hát không?”. Tiếng chiêng trống trên sân khấu dần dần nổi lên, Tĩnh Uyển tuy nghe nói vở Võ Gia Pha của Ngụy Sương Hà nổi tiếng thiên hạ, nhưng cô có bao chuyện phải lo nghĩ, làm sao nghe nổi chứ? Mắt nhìn lên sân khấu, tâm hồn sớm đã không biết bay về phương trong lúc thất thần, Lan Cầm đã gọt xong một quả táo, đưa cho Tĩnh Uyển trước, Tĩnh Uyển liền nhường cho Mộ Dung Phong cười nói “Doãn tiểu thư không cần khách sáo, đồ lạnh như vậy, buổi tối tôi không dám ăn”. Mộ Dung Phong nghe xong câu này mới nhận lấy, tiện tay lại đưa cho Thẩm Gia Bình đứng đằng sau sân khấu, Ngụy Sương Hà đang hát đến câu “Tay cầm cung vàng đạn bạc, bắn rơi chiếc áo lụa đẫm máu. Mở áo lụa ra xem, mới biết chị ba bị giày vò. Vội vã trở về không quản ngày đêm, vì sự đoàn viên của hai vợ chồng họ”.Mộ Dung Phong liền nói “Tên Tiết Bình Quý này cò có chút lương tâm, qua mười tám năm vẫn chưa quên Vương Bảo Xuyến”. Tĩnh Uyển liền nói “Loại lương tâm này không cần cũng được. Hắn ở Tây Lương lấy công chúa Đại Chiến, mười tám năm vinh hoa phú quý, bỏ lại người vợ đã kết tóc se tơ, không thèm màng đến. Đến bây giờ nghĩ ra, cảm thấy nên quay về thăm, hắn ta coi phụ nữ trên thế giới này là cái gì chứ?”. Mộ Dung Phong nói “Phụ nữ thời xưa cũng có điều khó xử của họ, mười tám năm đợi chờ, trinh tiết đó khiến người ta khâm phục, cho nên mới có kết thúc viên mãn làm hoàng hậu”. Tĩnh Uyển cười một tiếng, nói “Loại đàn ông vong ân bội nghĩa như Tiết Bình Quý, vì giang sơn hoàng vị mà bỏ rơi cô ấy, cuối cùng cò vờ vĩnh cho cô ấy làm hoàng hậu, đấy mới là sự giả tạo thật sự. Đây cũng là sự thảm thương của phụ nữ thời xưa, nếu đổi là phụ nữ bây giờ, chắc chắn sẽ ném áo vàng mũ phượng vào người hắn, hiên ngang ra đi”.Mộ Dung Phong đang định nói, vừa hay khúc “Tây Bì nước chảy” hát xong, lầu trên lầu dưới hoan hô như sấm. Hai người cũng vỗ tay theo, Ngụy Sương Hà nhìn về phía căn phòng bao, đương nhiên vô cùng nỗ lực. Họ tiếp tục nghe kịch, trên lan can của căn phòng bao đặt đầy hạy dưa, đậu phộng, mứt hoa quả, mứt kẹo, trà, điểm tâm… Mộ Dung Phong vô cùng khách sáo, tự mình bưng tách trà đến nói “Doãn tiểu thư, mời dùng trà”. Tĩnh Uyển vội vàng nhận lấy, luôn miệng cảm ơn. Đúng lúc đó, bỗng đằng sau lưng có người phì cười “Hai người này, thật là khách sáo đến mức giả tạo. Trong kịch nói nâng khay ngang mày, tôn trọng nhau như khách, có lẽ chính là như thế này đây”.Mộ Dung Phong quay đầu lại nhìn, cười vì gọi một tiếng “Dì”, hỏi “Dì tư đến lúc nào thế?”. Tĩnh Uyển đã đứng dậy, thấy quý phu nhân đó khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo rất xinh đẹp, đôi mắt thanh tú dưới hàng lông mày đen, dường như có thể câu hồn đoạt phách, chưa nói đã tươi cười. Tĩnh Uyển nghe thấy cách xưng hô của Mộ Dung Phong, cô đoán là Hàn thị tứ phu nhân được yêu chiều nhất lúc Mộ Dung Thần còn sống, mọi việc Mộ Dung gia đều do bà chủ trì, phân nữa thân phận là bà chủ gia đình, vì thế Mộ Dung Phong rất tôn trọng bà. Lúc bà nắm lấy tay Tĩnh Uyển, cẩn thận dò xét cô một lượt, mới trả lời câu hỏi của Mộ Dung Phong “Dì đến từ lúc nào hả? Chính là lúc hai người nâng khay ngang mày, làm bộ làm tịch đó”.Mộ Dung Phong biết rõ bà hiểu nhầm, nhung không hiểu vì sao trong lòng rất hài lòng, chỉ cười ầm ờ “Mời dì ngồi ạ”. Tứ phu nhân đáp “Dì đang định về nhà, đi ngang qua đây, từ xa đã thấy cảnh vệ đứng từ cửa kịch viện đến tận phố, dì biết ngay cậu ở đây,cho nên đến xem xem”. Vì bà là trưởng bối cho nên Tĩnh Uyển rất khách sáo, đích thân bưng chiếc ghế bên cạnh đến nói “Mời dì ngồi ạ”. Tứ phu nhân “ôi chao” một tiếng, cứ cười đến mức đôi mắt như ánh trăng đang chảy, luôn miệng nói “Không dám, không dám”. Tĩnh Uyển giờ mới phát giác ra mình lỡ lời, ngại đến mức chỉ muốn độn thổ. Mộ Dung Phong thấy tính cảnh này, liền nói chen vào “Kịch đang hay, dì nghe hết rồi về cùng chúng con nhé”. Tứ phu nhân là một người rất nghịch ngợm, thấy thế thuận miệng đáp “Đúng thế, kịch đang hay, hai người từ từ nghe đi, dì đánh mạt chược cả ngày rồi muốn về nghỉ ngơi, không ở đây để người ta ghét đâu”. Tĩnh Uyển nghe từng câu chữ mang hai nghĩa đó của bà, bản thân lại nói sai một câu, chỉ yên lặng không nói. Mộ Dung Phong thấy mặt cô ửng đỏ, xinh đẹp rung động lòng người, tron lòng không nỡ để cô khó xử, cười nói “Dì không chịu tha cho chúng con phải không? Kịch trên sâu khấu hay như vậy, dì cũng không chịu nghe mà muốn giễu cợt con?”Tứ phu nhân nhoẻn miệng cười, nói “Dì đi, dì đi ngay đây”. Đi đến cửa phòng, bà lại quay lại nhìn, cười nói “Hai đứa từ từ nghe kịch đi”.
4 lượt thích / 43 lượt đọc Kể từ ngày anh đi, hoa nơi đây cũng đã héo.. Có thể bạn thích? MileApo - Trans ABO - Tình yêu muộn màng shancha2s2y 6,028 868 20 Tác giả 兔兔崽要自律Link Shancha2s2yBản edit chỉ đảm bảo đúng 70-80% so với bản Cẩu huyếtTruy thê hoả táng tràng-Bản edit đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi đây.… [JokerWooin] Con mèo cưng Otphanhphucnha 0 0 1 Trong nhà tự dưng có con mèo nhỏ.… [Edit - ĐM] Trùng sinh cả đời cưng chiều em - Bạch Lộ Vị Sương GiaBao-05 0 0 1 Hán Việt Trọng sinh chi sủng nhĩ nhất sinhTác giả Bạch Lộ Vi SươngTình trạng truyện Hoàn thànhEdit đang lếtThể loại Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Chủ công, 1v1Thị giác tác phẩm Chủ công________________________Chuyện được mình edit dựa trên QT… Bất Vấn MarukaKejn 1 0 3 Câu chuyện kể về những câu chuyện tâm linh kỳ lạ xung quanh hai chàng trai Mạc Chi Nhất và Bạch Mặc Vũ. Hai người liên tục phải đối mặt và xử lý những vụ việc nguy hiểm. Sát cánh bên nhau lâu ngày khiến họ nảy sinh một thứ tình cảm khó nói… ZataLavi - AOV Hình tượng nam chính có chút không ổn?! liangshenlt 294 49 9 Tác giả liangshenltCP Táp Già Zata x Lạp Duy Nhĩ LavilleTình trạng Đang tiến hànhArtist bìa BooNeedSleepThể loại Xuyên thư, thanh xuân vườn trường, BL, ABO, hài hước, duyên trời tác hợp, hiện đại, tình hữu độc chung, 1x1, song tính nhân vật Alpha học thần lạnh lùng công x Omega học bá ngụy học tra nội tâm thụVăn ánLạp Duy Nhĩ Tôi giúp cậu hoàn thành nguyện vọng rồi, khi nào thì tôi sẽ quay trở về thế giới của mình?Nguyên chủ Tôi nói sẽ giúp cậu quay về, nhưng tôi cũng không nói là có biết cách làm không Duy Nhĩ ???Nguyên chủ Thôi thì đã sống giúp tôi rồi, sống tiếp cũng chẳng bất lợi gì. Huống chi tôi cũng không thích cái thằng Alpha bên cạnh cậu chút nào, tôi mà quay trở lại thì tôi sẽ bóp cổ hắn chết Duy Nhĩ ...Nguyên chủ Sống tốt nhé, người anh em. Tôi vẫn sẽ ở cạnh dõi theo kiến 4x OOC.… Phần 4Tà Đế Cuồng Phi Phế Tài Nghịch Thiên Tam tiểu Thư AkitoShuu 8 0 49 Tiếp Phần 3 Truyện này là truyện mình copy về để tiện đọc off, không phải là truyện Edit nha mn Tình Trạng Hoàn ThànhTình Trạng Copy Đang RaLịch Đăng thì không rõ ạ, nhưng khả năng mình sẽ tăng nhanh tốc độ trong năm này!Mn nhớ ủng hộ mình bằng vt giả Thủy Khanh KhanhThể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE, Tình cảm , Huyền huyễn , Dị thế , Ngọt sủng ,Trọng sinh , Sảng văn , Duyên trời tác hợp ,Nữ cường , Vả mặt , 1v1Cốt Truyện Nàng là kinh tài tuyệt diễm đệ nhất luyện khí sớm xuyên qua, thành hầu phủ nhậm người khi dễ tam tiểu cổ thần thú, thực thói xấu sao?Ngoan ngoãn hóa thân tiểu manh sủng, bằng không rút quang mao làm thành hầm gà!Cửu phẩm thiên phú, ngàn năm đệ nhất?Nàng trời sinh thần thể, nháy mắt hạ hục hết thảy thiên tài!Cực phẩm huyền khí, giá trị vạn kim? Ngượng ngùng, nàng uy miêu chậu cơm đều đã là thần khí...Nàng có một đôi hiểu rõ hết thảy Thông Thiên Nhãn, lại trước sau nhìn khôngi thấu-hắn!Mỗ vương gia tà mị cười, nhẹ giải y phục nói "Nhìn không thấu? Không quan hệ, trở về phòng chậm rãi xem, làm ngươi từ đầu đến chân xem cái đủ!"-°°°°°°°-… [ABO][Cheolhan] Rượu Rum Nồng minhyekim123 25 8 2 Pairing Cheolhan, WonHui, Seoksoo"Anh muốn gì? Muốn được là người mạnh nhất à?""Anh chỉ muốn em..."Fic được dịch từ Nơi tình yêu bắt đầu. [ JJK ] HuongHHuynh 63 6 4 Từ khi gặp em ở cánh đồng hoa, giây phút đó anh đã biết yêu là gì.Ko đc chuyển ver, đem tác phẩm đi nơi khác khi chưa có sự cho phép nha, cảm ơn!… Một Đời Dài Lâu - Hàn Tê urimaymay 72 17 4 Giới thiệuNếu nữ chính ngốc nghếch bị cầm tù thì sẽ xảy ra chuyện gì?Tóm tắtNấm nhỏ nuôi dưỡng một nhân khi gặp được hắn, thế giới của nàng chỉ có hơi nước, nắng trời và thổ khi gặp được hắn, nàng mới biết được cái gì là thập trượng nhuyễn hồng, ngô tâm quy xử*.Bởi vì có người, cho nên cuộc đời này ngắn ngủi nhưng cũng dài lâu.[*Thập trượng nhuyễn hồng, ngô tâm quy xử Nhân gian phồn hoa chính là nơi trái tim ta thuộc về.]Quý công tử thanh tuấn sau khi hắc hóa trở nên cố chấp x Nấm tinh ngốc nghếch tự cho là đã che giấu rất Như x Tống Tri Thời.… Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi miaz_ma 294 40 33 Tác giả Sanh Lạc LạcThể loại Zoombie,dị năng,hài hước,sủng ngọt,HeNguồn Cung Quang HàngVăn ánNhặt được Zoombie,ngốc manh đủ ba trăm sáu mươi kiểu,muốn loại nào có loại lúc nguy hiểm nàng nói"Cô lên trước,tôi bọc hậu"Lui về sau thì nàng nói"Cô đánh,tôi sẽ che"Khi chiến đấu nàng nói"Không được rồi,tôi đánh không nổi!Tôi áp sát"Khi chạy trốn nàng dõng dạc"Thế giới lớn như thế này,tôi muốn tham quan!"Cô chịu đựng không được nữa liền nói"Ngoài tôi ra,ai cho em ăn no?Em mau tỉnh lại đi là vừa!"…
không kịp nói lời yêu em truyện