Đọc truyện Cận Vệ Của Người Đẹp của tác giả: 小维. Truyện đã cập nhật full đủ chương tại truyen360.net.Triệu Dương quay về từ mưa bom bão đạn, Triệu Dương trở thành bảo vệ trực ca đêm của khu biệt thự cao cấp. Vốn dĩ chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, ngờ đâu từ đêm đưa nữ chủ nhà say
Chương 290: [kết] cuộc sống như mong muốn. Nhà họ Hùng ở Thiên Châu. “Bố đã thảo luận với lãnh đạo cấp cao, từ giờ không cần che giấu thân phận của Triệu Dương nữa, cậu ấy đã vượt qua cuộc khảo nghiệm và có thể quay lại làm việc ở trong quân đội nếu muốn
Tại chương trình “Tài sắc Thanh Xuân”, 10 thí sinh khiếm thị sẽ trải qua 2 phần thi là thi trang phục, giới thiệu bản thân và thi tài năng. Sau đó, 3 thí sinh có số điểm cao nhất sẽ bước vào vòng chung kết là phần thi ứng xử. Ở 2 phần thi đầu tiên, các thí sinh đã tự
Chữ “về” nói được thái độ nhẹ nhõm, ngạo nghễ của người tráng sĩ đi vào cái chết “Anh về đất” là hình ảnh đầy sức mạnh ngợi ca. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ thiêng liêng, người lính Tây Tiến trở về trong niềm chở che của đất mẹ quê hương, của đồng đội.
ZyK6Fe. Là người sống sót quay về từ mưa bom bão đạn, Triệu Dương chỉ mong muốn trải qua cuộc sống bình lặng cùng với công việc làm bảo vệ trực đêm tại khu biệt thự cao cấp điều một sự cố bất ngờ xảy ra, khiến mong muốn của anh không thể nào thực hiện đoạnThấy cô ngồi khóc như vậy Triệu Dương cũng bực, có lòng tốt đưa người say về nhà, ngờ đâu lại xảy ra cơ sự này, anh không hiểu được là tại sao nữa!Nhớ lại được chuyện đã xảy ra đêm qua, Tô Linh cũng ngừng khóc “Anh quát cái gì mà quát?”Triệu Dương thở dài nói “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này.”Tô Linh lau nước mắt đáp “Anh chịu trách nhiệm sao? Anh lấy cái gì ra để mà chịu trách nhiệm chứ?”Đôi mắt trong veo ấy, lóe lên một ánh mắt lạnh lùng ghê người.
Gần nhà Tôn mập có một chiếc xe con màu đen đỗ bên đường, đúng hướng đối diện với cổng Tam ngồi ở ghế lái phụ, thở dài "Anh Dương, anh nghĩ chuyện này là thật hay giả? Mẹ nó, dâng cô vợ xinh đẹp trắng trẻo kia cho người ta sao? Dù sao vẫn hời to cho tên đầu heo Tôn mập kia, chậc chậc, thật sự không tiếc sao?"Triệu Dương hạ nửa cửa kính xe xuống một nửa, rít một hơi thuốc, nói "Không có gì đáng ngạc nhiên cả, cái này gọi là có phúc mà không biết hưởng".Từ Tam than thở "Sao em lại không có được chuyện tốt như vậy chứ?"Tiểu Ngũ đang nghịch máy tính ở hàng sau, lên tiếng "Anh Tam, em nghĩ anh nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi thì hơn, chuyện như vậy mà tốt chỗ nào chứ?"Từ Tam chế giễu "Thằng nhóc con như cậu thì biết gì, cậu còn không biết mùi vị của phụ nữ là thế nào nữa mà!"Tiểu Ngũ mặt đỏ "Ai nói em không biết?"Từ Tam cười nói "Ồ, thật à? Nói tôi nghe xem mùi vị đó như thế nào?"Tiểu Ngũ không nói lại Từ Tam nên dứt khoát quay đầu qua phía khác, nhưng trong ánh mắt hơi phức Dương ngắt lời Từ Tam "Đừng dạy hư Tiểu Ngũ, lát nữa giải quyết xong xuôi Tôn mập, cậu tới nói chuyện với Tôn Vệ Đông, tôi và Tiểu Ngũ tuyệt đối sẽ không tranh với cậu".Từ Tam suy nghĩ một chút, vội vàng lắc đầu "Quên đi, em vẫn không nên dính vào rắc rối này".Triệu Dương vỗ vai Từ Tam, nói "Cậu cũng thông minh đấy, nhớ kỹ, trên đời này không cái gì là miễn phí cả, và nhất định cũng đừng đắc tội với phụ nữ!"Từ Tam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi "Anh Dương, anh nói xem sao Tôn Vệ Đông lại trâu bò như vậy chứ, lẽ nào Khương Anh trở mặt với anh ta thật thì có thể xử lý anh ta được ư? Em nghe nói trong đội bảo vệ thuộc công ty quản lý tòa nhà có rất nhiều người là người của anh ta"."Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy người phụ nữ tên Khương Anh này không hề đơn giản, cứ chờ đến lúc đó xem sao".Đang nói chuyện, Từ Tam tinh mắt phát hiện ra một chiếc xe quen ta vội vàng nhắc nhở "Anh Dương, đến xe của Tôn mập tới!"Triệu Dương vứt đầu lọc thuốc lá đi, vặn khóa lúc sau vẫn không thấy động tĩnh Tam sốt ruột nói "Anh Dương, anh làm gì vậy? Nhanh lên, tên hắn sắp đi xa rồi!"Triệu Dương chửi bới "Còn hỏi nữa, cậu thuê được cái xe chết tiệt gì vậy?"Anh đã thử thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng Tam cũng ngẩn ra "Em thuê xe như lời anh nói, xe có bảo hiểm, sửa chữa cũng rẻ!"Triệu Dương cười gượng gạo "Cậu đúng là khéo chọn, với tình trạng của chiếc xe này, chưa nói đến sửa chữa, cho dù có đâm vào đâu mà bị hỏng thì người ta cũng không đau lòng".Từ Tam ăn năn nói "Vậy bây giờ phải làm sao?"Triệu Dương không lên tiếng, còn có thể làm gì đây?Ra khỏi xe, mở mui xe xem động trở lại xe, Từ Tam lo lắng hỏi "Thế nào, được không anh?"Triệu Dương thử vặn công tắc điện, sau một trận rung lắc kinh hoàng, chiếc xe cuối cùng cũng khởi động thành công và lao nhanh trên Tam nói bằng giọng nịnh nọt "Anh Dương, anh đỉnh thật, còn biết sửa xe nữa".Triệu Dương mặc kệ cậu ta, vừa đạp ga vừa hỏi "Tiểu Ngũ, xem Tôn mập ở đâu? Sau đó tìm đường tắt đuổi kịp hắn!"Hai mươi phút sau, chiếc BMW của Tôn mập cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trong tầm năng lái xe và kỹ năng theo dõi của Triệu Dương đều được rèn luyện qua mỗi lần làm nhiệm vụ, vậy nên việc đuổi kịp Tôn mập là vô cùng đơn trên cả chặng đường anh bám rất sát chiếc xe kia nhưng vẫn không để chiếc xe phía trước phát hiện ra điều kỳ kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ gây chút rắc rối cho Tôn mập giữa đường, tốt nhất là hôm nay khiến anh ta không thể đi tiếp cách này, bên phía Tôn Vệ Đông sức một người chẳng làm nên việc gì, Khương Anh sẽ tránh được kiếp nạn ra tay như thế nào mới là một bài toán Anh thông báo quá muộn, cho dù có cách thì cũng không thể thực hiện kịp, vì vậy anh ấy chỉ có thể dùng sức sức mạnh thì đơn giản rồi, Triệu Dương thậm chí không cần làm gì cả, một mình Từ Tam cũng đã tức sôi cần anh ngăn cản thì Từ Tam đã gây sự với Tôn mập từ lâu chặng đường phía trước người đông xe nhiều, anh nhất thời không tìm được một cơ hội thích hợp để ra Tam nhắc nhở "Anh Dương, nếu chúng ta còn không ra tay thì hắn ta đến nơi rồi".Triệu Dương gật đầu nói "Chờ đã".Trong khi họ đang nói chuyện, Tôn mập đột ngột lái xe ra khỏi đường Tam nghi ngờ hỏi "Chuyện gì vậy? Có phải hắn không đi nữa hay không?"Triệu Dương hoài nghi "Không thể nào!"Không lâu sau, Tôn mập đột nhiên dừng Dương cũng tìm được một nơi để dừng xe, nhìn sang bên đường, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bên đường có rất nhiều cửa hàng bán đồ Tam cười tủm tỉm "Tên khốn Tôn mập này đúng là miệng cọp gan thỏ!"...Chuyện này không có gì đặc sắc, một lúc sau, Tôn mập mới lén lút chui từ trong cửa hàng đồ nam ra như một tên lại xe, anh ta lấy chai nước khoáng ra rồi cho viên thuốc tăng cường sinh lực vừa mua vào nói anh ta ngoài mạnh trong yếu thì cũng không đúng lắm, nhưng đây thật sự là cơ hội hiếm tốt như vậy đưa đến tận miệng, anh ta nhất định sẽ tận hưởng hết sức có thể, vì lần sau không biết phải đợi bao lâu đến đó, Tôn mập bật cười thành đây đúng là vận may của anh ta, đầu tiên là anh ta đã nhổ được cái gai Triệu Dương, sau đó lại có cơ hội được thưởng thức mỹ nhân xinh đẹp kia!Trước khi khởi động xe, Tôn mập chợt thấy một chiếc ô tô con màu đen phía trước đang lùi mập không thèm để ý, định nổ máy, nhưng anh ta thấy chiếc xe kia không có ý dừng ta cuống quýt bấm vẫn quá muộn, một tiếng "rầm" vang lên từ phía đầu xe, hai xe đâm vào ta buồn bực, vừa mới ghé vào ven đường một lát, sao lại gặp phải chuyện này?Nếu là bình thường anh ta sẽ không tức giận như vậy, nhưng anh họ còn đang chờ, chắc chắn anh họ của anh ta sẽ lòng như lửa đốt, bên này anh ta lại gặp phải chuyện này!Tâm trạng vui vẻ vừa rồi đều biến mất, Tôn mập hạ cửa kính xe xuống, hét lên "Mẹ kiếp, mù à, có biết lái xe không?"Phía đối diện không ai quan mập xuống xe, trước tiên anh ta ngồi xổm lên đầu xe xem xét, chỉ là bị xước bên ngoài, không nghiêm nhiên, mui xe hơi biến dạng nên chắc chắn phải sơn nhìn lên logo xe, anh ta càng thấy hụt ta chửi bới và tiếp tục la mắng "Lái xe kiểu gì vậy, không thấy xe đậu phía sau? Bị mù à mà đụng vào xe tao?"Xe phía trước vẫn không phản mập càng tức giận "Giả chết à, người đâu, mày câm hay điếc thế? Mau chết đi cho ông! Chết tiệt, mấy con xe nội địa chết bầm này làm xước xe của ông!"Thấy không có ai trả lời, anh ta đạp vào cửa sau xe, mắng "Chết tiệt, bán cả cái xe rẻ rác này của mày đi cũng không đền bù nổi xe của ông đâu, mau cút khỏi đây cho ông!"Trong lúc Tôn mập chửi bới, mấy người Triệu Dương đã tới bên cạnh ghế lái kịp đưa tay kéo thì cửa xe bỗng nhiên bị đẩy mập không né kịp, bị cửa xe đụng vào người loảng ta chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một cú đấm vào mũi!Tôn mập không được huấn luyện nhiều, ôm mũi liên tục chửi bới "Còn dám ra tay với tao, mẹ nó..."Chưa kịp dứt lời, anh ta lại nhận thêm một cú đấm vào bụng dưới, lực không lớn nhưng lại trúng vào chỗ hiểm, đau đến nỗi anh ta phải gập người cần chào hỏi, Từ Tam lao tới tận tình "chăm sóc" anh ta!
Chị dâu định gọi Triệu Dương lại thì thấy anh cả đi dâu định giải thích thì đã dâu đưa thẻ ra "Chỗ tiền này là Tiểu Dương đưa cho em, lát nữa anh trả lại nó hộ em".Anh cả không cầm thẻ "Tính tình Tiểu Dương em cũng biết rồi, nếu nó đã đưa thì sẽ không nhận đâu, em cầm đi".Cuối cùng chị dâu vẫn phải cầm "Vậy là anh bảo em nhận nhé, nếu mẹ biết thì anh nhớ nói đỡ cho em"."Em ý, đúng là không biết nói gì cho đúng!""Sao vậy?""Em biết rõ tính cách Tiểu Dương, gia đình Tô Linh thế nào em cũng biết, nhà người ta còn nợ tiền sinh hoạt chúng ta sao? Nếu em không nói gì thì Tiểu Dương cũng sẽ đưa tiền cho em, vậy thì em không phải tranh cãi với mẹ!"Chị dâu ngượng ngùng "Có phải em tiếc tiền đâu".Anh cả bất lực "Em còn không chịu nhận à, anh bảo, sau này sống chung với nhau, em cũng nên tiết chế đi".Anh cả biết chị dâu rất tốt, nhưng hơi ích kỷ, với thẳng thắn quá, cũng chưa biết nhìn điều kiện gia đình của Tô Linh, thì cuộc sống của Triệu Dương sẽ tốt hơn tạm vài tháng thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Khéo sau này còn phải cần tiền nhà người ta....Bên kia, Triệu Dương cũng giúp bà Triệu dọn vừa đủ dùng, đồ đạc trong nhà có sẵn, chỉ cần sắp xếp lại là có thể sống được vừa nhìn, khóe mắt vừa cay cay "Mẹ, để mẹ vất vả rồi, còn phải chuyển đi".Bà Triệu cười hiền "Thằng nhóc này nói linh tinh gì thế? Mẹ thương Tô Linh, coi nó như con gái vậy!"Triệu Dương cũng cười theo "Mẹ tốt bụng quá!"Bà Triệu cảnh cáo "Thôi không phải nịnh, mẹ bảo, dù con và Tô Linh đang trong mối quan hệ nào, thì con không được bắt nạt Tô Linh!"Triệu Dương giả vờ không hiểu "Mẹ nói gì thế?"Bà Triệu hỏi ngược lại "Còn giả ngốc sao? Chút mánh khóe của con lừa ai thì được, chứ sao qua mặt mẹ được?"Thì ra bà đã sớm nhận ra mối quan hệ kỳ lạ của hai người họ, chỉ là bà không nói ra hở không phải do Tô Linh, mà do Triệu Dương để lộ ra. Lúc hai người họ sống với nhau nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong lòng thì vô cùng căng thẳng và dè hiểu con trai hơn bất kỳ ai, nếu là hai người có quan hệ yêu đương bình thường thì sẽ không rơi vào tình cảnh Dương chột dạ nhưng không biết nên giải thích thế theo những chuyện mà anh và Tô Linh trải qua thì đúng là khác với những cặp đôi tình nhân đi sống chung bình thẳng ra thì đó là một tháng sống chung, dù có lúc chia rồi lại hợp, nhưng kiểu tình yêu sâu sắc thâm trầm thì anh chưa từng cảm nhận dì Mai không đồng ý, nhưng trước giờ như thể có một cái vạch ngăn cách giữa hai người bọn nghĩ ngợi, bà Triệu lên tiếng hỏi "Có phải do người nhà Tô Linh không?"Bà hiểu con trai mình, tuy tùy tiện nhưng rất mạnh mẽ, nếu không phải do người nhà Tô Linh ngăn cản thì sẽ không khiến anh khó xử như ra điều này không khó đoán. Tô Linh phong thái ưu nhã, gia đình giàu có, lại còn có cả nhan sắc và khí chất hơn người, một cô gái như thế chắc chắn có rất nhiều người ưu tú theo trong mắt bà, con trai bà cũng rất xuất sắc, nhưng hiển nhiên người ngoài sẽ không thấy anh lính giải ngũ, công việc không có gì để tự hào, mức lương tiêu kiện như thế, chẳng trách bị người nhà Tô Linh gây khó khăn."Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, người nhà Tô Linh rất ưu ái con, sau này có cơ hội thích hợp, con sẽ giới thiệu hai nhà với nhau".Triệu Dương không biết nên nói thế nào, bao nhiêu ủy khuất mình anh gánh là được, không thể để cho mẹ Triệu dịu dàng vuốt tóc anh "Thằng bé ngốc này!"...Sắp đến giờ tan sở, Triệu Dương đến Tô Thị đúng giờ như đã thỏa vệ nhìn thấy xe Tô Linh thì mở cổng từ xa và chặn các phương tiện khác đi qua, cho phép anh lái xe vào đó đứng chào theo tiêu chuẩn, rồi nhìn anh lái xe vào tầng Dương dừng xe, trong lòng vẫn nghĩ đến cảnh tượng vừa nào ai cũng muốn trèo cao, cảm giác làm chủ có nhiên, trong thâm tâm anh biết rằng sự ưu ái này là dành cho Tô Linh chứ không liên quan gì đến nghĩ tới đây thì cửa thang máy mở Dương quay lại nhìn, mới nhận ra không phải Tô bước ra khỏi thang máy dành riêng cho lãnh đạo chứng tỏ danh tính người này không đơn phía trước là một gã đàn ông trẻ, ngoài hai mươi tuổi, có khuôn mặt hơi giống Tô Linh, với vẻ mặt điên loạn bất sau cô là một cô gái trông có vẻ là thư ký, trang phục chuyên nghiệp chuẩn mực, áo sơ mi trắng, váy đen và đôi tất màu da, bên dưới là cặp đùi thon thả có tỷ lệ cân gái như vậy luôn thu hút ánh nhìn người khác, dù là trong tầng hầm thiếu ánh Triệu Dương cũng không kìm được phải nhìn mấy cô ta không lớn tuổi lắm, cúi đầu bước đi rất cẩn người họ đi đến chỗ đậu xe số ba, chỗ đó có một chiếc xe thể thao trông khá bụi bặm, hồi sáng anh đã nhìn thấy một gái đấu tranh nội tâm suốt quãng đường, lúc gần đến nơi thì đổi ý "Giám đốc Hoa, muộn quá rồi, tôi không đi nữa".Triệu Dương không có thói quen nghe lén người khác, cũng may là kính xe đủ dày, có thể từ bên trong nhìn thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong, nếu không anh sẽ rất xấu đàn ông được gọi là ""giám đốc Hoa" đó lạnh lùng đáp "Không đi?"Cô gái khó xử "Giám đốc Hoa, tôi không giỏi uống rượu, hay anh gọi người khác đi?"Giám đốc Hoa cười khẩy "Không đi, được thôi, nếu vậy thì mai cô không cần đi làm nữa!"Triệu Dương nhíu mày. Anh ghét nhất là thói bắt nạt phụ nữ, không cần biết gã kia có thân phận thế nào, nhưng chắc cũng không phải người tốt đẹp suy nghĩ, gã đàn ông lặng lẽ đi đến cạnh xe, tóm lấy tay cô gái sợ hết hồn, tập tài liệu trên tay rơi xuống đất "Giám đốc Hoa, anh...""Còn phải giả bộ ngây thơ với ông đây sao? Mỗi tháng trả cô mười nghìn tệ tiền lương, không phải là để cô đến ngồi phòng làm việc. Cô cần làm gì, trong lòng cô biết rõ chứ?"Hắn vừa nói, vừa làm động tác kéo khóa, giọng điệu càng thêm phần vô liêm sỉ "Không đi cùng tôi cũng được, nhưng phải làm gì thì có cần tôi dạy lại không?"Cô gái hét lên một tiếng chói vệ ở gần đó nghe thấy tiếng hét, lúc chạy ra nhìn thấy gã đàn ông thì lại ảo não chạy đàn ông đứng im đó nói "Đừng nói là tôi chưa cho cô cơ hội, nếu phục vụ tôi thoải mái thì mai tôi tăng lương cho cô, mỗi tháng hai mươi nghìn tệ, đủ không?"Cô gái tức giận, xoay người bước đi "Xin lỗi giám đốc Hoa, tôi không phải loại người như vậy"."Mẹ nó, mày khiêu khích làm ông đây bốc hỏa, rồi định chạy đi như thế?"Triệu Dương ngồi trong xe, nghe "rầm" một tiếng, cô gái kia đã bị gã đàn ông ép nằm trên xe!
Tô Hạo vừa gọi xong điện thoại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, cậu ta gần như quên đi cái đau trên cánh tay, lầm bầm tự nói "Điên rồi, điên thật rồi!"Tô Linh cũng kinh ngạc ngẩn người, không ngờ cái tên Triệu Dương này to gan bằng trời như cả mẹ của Ngụy Đông Minh?Vậy mà anh ta cũng làm ra được!Trong lòng cô thấp thỏm, nhưng cũng vô cùng vui chỉ hận bản thân kiêng dè quá nhiều thứ, nếu không đã cho một bạt tai từ lúc đối phương sỉ nhục mẹ cô vậy, cô nhìn Triệu Dương cũng thấy vô cùng thuận tên này tuy có không ít tật xấu, thỉnh thoảng còn hung dữ với cô, nhưng cũng biết thương một người đàn ông như vậy nâng niu trong lòng bàn tay, thiết nghĩ cũng không đến nỗi khó chấp nhận như bà Ngụy vừa hồi phục tinh thần, gò má béo núc kia lập tức đỏ bàn tay đỏ chót đối lập rõ rệt với lớp phấn nền màu trắng trên ai dám hé miệng, không khí lạnh lẽo phút chốc lan cái, nửa mặt còn lại cũng đỏ lên, nhìn cũng cân biểu cảm này treo trên mặt, vẻ mặt vô cùng hung dữ, khó coi như bị người ta lột quần nói bà ta khàn khàn, chất vấn với vẻ không thể tin "Mày... mày... mày dám đánh tao?"Ánh mắt Triệu Dương vẫn bình tĩnh "Thế nào? Người phụ nữ của tôi có tư cách bắt bà xin lỗi không?"Bà Ngụy tức trợn tròn mắt, đang định mở miệng theo thói quen, kết quả liếc thấy ánh mắt lạnh lùng kia, dường như sức lực toàn thân đã bị rút độ Triệu Dương vẫn cung kính như cũ, nhưng nghe vào tai lại như băng đao khắc cốt "Bà Ngụy, tốt nhất bà hãy nghĩ kĩ rồi nói"."Phải, Triệu Dương tôi là một nhân vật nhỏ, muốn khiến tôi không ngóc nổi đầu vô cùng dễ dàng, nhưng tôi muốn kéo một hai người làm đệm lưng cũng chẳng phải chuyện gì khó đâu".Dũng khí mà bà Ngụy cố gắng lấy lại nhanh chóng rút xuống như nước lũ vỡ ta không đắc tội nổi người ngày ban mặt, bị một tên bảo vệ nhỏ nhoi tát trước mặt mọi người?Nếu chuyện này truyền phong thanh ra ngoài, sau này bà ta cũng không còn mặt mũi gặp người quan trọng hơn là bà Ngụy không muốn ta có thân phận, có địa vị, có tiền có thế, đang yên đang lành bị một nhân vật nhỏ như Triệu Dương nhằm vào?Nghĩ thôi đã không rét mà cứ thế xin lỗi Tô Linh thì lại không mở miệng lúc do dự, đồng tử bà ta đột nhiên mở tầm mắt, Ngụy Đông Minh đẩy vệ sĩ ra, bước từng luyện tán thủ và võ tự do, cũng từng mời danh sư dạy riêng, đánh với người bình thường thì hơn xa nhưng đánh với Triệu Dương thì sao?Trong khoảnh khắc ra tay hắn đã hối qua đã được lĩnh giáo thủ đoạn của tên này rồi, hắn sao có thể là đối thủ của anh chứ?Đang nghĩ ngợi, bụng dưới đã bị người ta đá người hắn bay ra ngoài, ngã vào dải cây xanh bên chờ vệ sĩ của nhà họ Ngụy kịp phản ứng, Triệu Dương sải bước lên trước, tóm lấy cổ áo, nhấc cả người hắn Đông Minh hai chân giãy dụa, câu chửi tục đến bên miệng, bụng dưới đã bị đánh một quyền nặng gầm lên tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Dương đầy vẻ hung tàn, còn có một tia điên Ngụy xoa cổ tay, trên đó có một vết bấm đỏ rồi Triệu Dương không hề dùng sức, chủ yếu là do bà ta giãy dụa mà thực mấy năm nay được nuông chiều, ít bị người ta uy hiếp, trong lòng bà ta hận Tô Linh, đồng thời suy nghĩ khiến Triệu Dương chết cũng mãnh liệt vừa rồi phản ứng của Triệu Dương chậm hơn chút, bà ta đã cho người khống chế được anh, đến thủ đoạn cũng đã nghĩ xong, là loại thủ đoạn khiến anh cả đời này không thể vùng đúng lúc này, cậu con trai bảo bối của bà ta bị người ta nhấc giữa không trung, khiến mọi hành động của bà ta đều phải kiêng cạnh nỗi sợ hãi, bà ta cũng càng không nhìn thấu Triệu tên thấp kém bình thường không đáng để vào mắt, lời nói cử chỉ thoạt nhìn lỗ mãng, nhưng lần nào cũng có thể rút kén kéo tơ, không chút hao nào cũng đánh trúng chỗ hiểm, lẽ nào đều là trùng hợp?Không kịp nghĩ kĩ, bà ta lạnh giọng trách mắng "Một lũ vô dụng, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau cứu thiếu gia! Hôm nay con trai tôi mà có mệnh hệ gì, tôi bắt các cậu chôn cùng!"Một đám vệ sĩ không dám lên tiếng, tuy lời nói khó nghe nhưng lại có hôm nay Ngụy Đông Minh có mệnh hệ gì, tên vệ sĩ gan to bằng trời kia đương nhiên kết cục thê thảm, còn bọn họ e là cũng không ngóc nổi vết xe đổ vẫn còn đó, bản lĩnh của Triệu Dương cũng là hàng thật giá thật, bọn họ ai nấy chỉ dám hò hét ở miệng chứ không ai dám xông Ngụy vô cùng tức giận, oán độc nhìn chằm chằm Tô Linh "Còn không mau bảo hắn ta thả con trai tôi xuống? Nếu con trai tôi mất một sợi tóc, tôi sẽ khiến tất cả người nhà họ Tô các cô xuống địa ngục".Tô Linh lạnh lùng đáp "Bà Ngụy, bà nói mấy lời này cũng hơi quá nhỉ? Phải, nhà họ Tô tuy không ra làm sao, nhưng không phải ai cũng có thể giẫm đạp!"Bà Ngụy trợn mắt líu lưỡi "Cô... Cô dám nói lại lần nữa?"Trước kia, Tô Linh trước mặt bà ta vô cùng ngoan ngoãn, dáng vẻ con dâu chưa qua cửa, không cãi lời, đến ăn nói cũng nhỏ nhẹ lễ từ khi Triệu Dương xuất hiện, cô như biến thành một người cách quật cường, ăn nói cũng không nể lời bà ta trước mặt mọi người? Lẽ nào cô thực sự không sợ nhà họ Ngụy bỏ đá xuống giếng?Tô Linh mồm miệng khiêu khích "Tôi nói mười lần nữa cũng thế thôi, còn nữa, Triệu Dương không phải người nhà họ Tô, tôi không quản được anh ấy".Bà Ngụy gần như tức thở "Một tên bảo vệ nhỏ nhoi, có hắn ta làm chỗ dựa, khiến cô ăn nói với tôi như vậy?""Gia giáo của cô đâu? Tu dưỡng của cô đâu? Đây chính là tiểu thư khuê các nhà họ Tô dạy dỗ sao?"Tô Linh đáp trả "Gia giáo nhà tôi đến lượt bà quan tâm sao?"Bà Ngụy siết chặt bàn tay, sức lớn đến mức mu bàn tay nổi cả gân tính khí trước kia của bà ta thì đã sớm đánh một bạt tai, cho tiện nhân này biết thế nào là lễ thủ đoạn của Triệu Dương khiến bà ta cực kỳ bất gò má vẫn hơi đau, trong lòng bà ta tuy phẫn nộ, nhưng vẫn chưa đến mức mất đi lý ta hít sâu một hơi, cố nén cơn giận "Bảo hắn ta thả người, có gì từ từ nói"."Cô không muốn gả vào nhà họ Ngụy? Được, tôi thành toàn cho cô"."Bên phía nhà họ Tô, tôi đích thân giải thích giúp cô".Không chờ Tô Linh đáp lời, Ngụy Đông Minh đã cười lạnh ra tiếng "Mẹ, mẹ không cần cầu xin cô ta, cô ta không muốn gả, con cũng không muốn lấy đâu".Dứt lời, hắn nhìn về phía Triệu Dương với vẻ mặt châm chọc "Họ Triệu, một chiếc giày rách tao đây từng đi, cũng chỉ có mày coi là bảo bối! Đừng nhìn tao như thế, có cần tao dạy mày vài chiêu làm sao lấy lòng cô ta không?"Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Linh lạnh lẽo, không ngờ Ngụy Đông Minh lại là loại tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ như hôn không thành thì quay ra bôi nhọ?Cảm giác ghê tởm khiến cô không chỗ phát tiết, nhưng lại không biết biện giải thế định lên tiếng chửi mắng, cô đột nhiên phát hiện trong góc có người lén lút mở điện thoại, góc độ đang quay về phía hai nghe những lời tục tĩu trong miệng Ngụy Đông Minh, cô thoắt cái đã hiểu có chuyện lúc vội vàng không kịp giải thích, cô chỉ kịp quát một tiếng "Triệu Dương, đừng kích động!"Vừa dứt lời, bụng dưới Ngụy Đông Minh trúng một quyền nặng khuôn mặt hắn vặn vẹo biến dạng, đầy vẻ oán độc và trả Ngụy ngây người tại chỗ, biến cố xảy ra quá đột ngột, đến mức bà ta chưa kịp phản ứng là có chuyện chí chưa kịp khuyên ngăn, Ngụy Đông Minh đã bị ném ra ngoài như vứt một bao giãy dụa bò dậy, toàn thân bụi đất không nói, dáng vẻ cũng vô cùng nhếch mắt sưng tím, chảy máu mũi, chiếc kính gọng vàng trên mặt cũng méo mó biến Ngụy nghiêng ngả lảo đảo chạy lên trước, nâng khuôn mặt con trai nhìn kĩ một lúc "Đông Minh, con sao rồi, có đau không?"Ngụy Đông Minh xoa cằm, cười càng âm trầm hơn "Mẹ, con không sao!"Bà Ngụy chậm rãi đứng dậy, lúc quay đầu lại, trên khuôn mặt béo núc kia tràn đầy thù hận, y hệt như Ngụy Đông có điều do khuôn mặt sưng tấy, thoạt nhìn càng dữ tợn và kinh nói bà ta gần như điên cuồng "Xử chết nó, có chuyện gì tôi gánh!"Bị sự cao ngạo kia ảnh hưởng, độ ấm cũng phút chốc giảm Linh sải bước về phía trước, lặng lẽ nắm cánh tay Triệu Dương, ánh mắt cũng kiên định trước nay chưa từng có thể nghe thấy tiếng hít thở, hiện trường yên tĩnh một cách quỷ ai nói gì, bảo vệ của nhà họ Ngụy đứng im tại chỗ, không ai xông Đông Minh được người khác dìu, chậm rãi bước Ngụy vội vàng bước lên trước "Con trai, con đừng ở đây nữa, mẹ bảo người đưa con đến bệnh viện"."Con yên tâm, con tiện nhân Tô Linh và tên chó chết họ Triệu kia không ai chạy được đâu".Thấy đám người cấp dưới không nghe lệnh, bà ta khuôn mặt lạnh như băng, gần như gầm lên hỏi "Điếc hết rồi à? Hay các người cũng muốn tạo phản?"Ngụy Đông Minh xua tay "Mẹ, là con không cho bọn họ động thủ".Bà Ngụy không hiểu "Đông Minh, ý con là sao? Con tiện nhân Tô Linh kia hùa với người khác khiến con bị thương thành thế này, lẽ nào con còn bênh nó?"Ánh mắt lạnh lẽo của Ngụy Đông Minh nhìn chằm chằm Triệu Dương "Nếu không thì sao? Đánh hắn ta một trận? Hời cho hắn ta quá, con phải khiến hắn ta sống không bằng chết".Có tên cấp dưới bước lên, đưa cho hắn hình ảnh vừa quay Đông Minh cười lạnh "Gọi điện cho cảnh sát, cứ nói ở đây có người tống tiền".Tô Linh phiền lòng bước lên "Ngụy Đông Minh, đây là chuyện giữa hai chúng ta, có giỏi thì anh nhằm vào tôi này".Vừa rồi nhìn thấy có người quay video, cô đã thầm kêu không tốt, không ngờ quả nhiên đúng như cô Ngụy tranh trước quát "Đồ tiện nhân này, cô tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cô? Tôi nói cho cô biết, nhà họ Tô có người nào tính người nấy, đều phải nợ máu trả máu cho tôi, đừng hòng ai thoát".Tô Hạo trốn ở một bên, nhìn tình hình phát triển, đã không còn quan tâm đến việc đi bệnh viện nối cánh tay bị trật khớp ta nhịn đau, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng nói "Bác Ngụy, chuyện này không liên quan đến nhà họ Tô, bác xem, chẳng phải cháu cũng bị Triệu Dương đánh sao?"Bà Ngụy không chút khách khí "Tôi không nói với cậu, bảo người có thể làm chủ trong nhà họ Tô các cậu đích thân đến giải thích với tôi"."Nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu chuyện hôm nay không có lời giải thích, thì các cậu chờ bị kiện đi."Tô Hạo nghe mà khiếp đảm, gọi hẳn tên họ ra quát "Tô Linh, chị tự tìm đường chết không nói làm gì, còn muốn kéo tôi, kéo nhà họ Tô chúng ta liên lụy vào sao? Còn không mau xin lỗi bác Ngụy đi!"Bà Ngụy chỉ mong nhà họ Tô bọn họ cắn lẫn nhau, vẻ mặt đau xót nhìn về phía con trai "Một lũ vô dụng, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau xử lý vết thương cho thiếu gia? Một lũ ăn hại, chuyện nhỏ này cũng phải tôi nhắc nhở!"Ngụy Đông Minh xua tay "Không cần, lát nữa vừa hay cho cảnh sát xem, ban ngày ban mặt đánh công dân nộp thuế hợp pháp của Thiên Châu, đây chính là chứng cứ!"Dứt lời, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Triệu Linh vẻ mặt không biết xấu hổ "Ngụy Đông Minh, anh đừng quên là anh ngậm máu phun người trước, chuyện này không thể trách hết Triệu Dương được".Ngụy Đông Minh vẻ mặt vô lại "Không muốn nhận? Thế thì không được rồi, vết thương trên người tôi là chứng cứ, video trong điện thoại là chứng cứ, những người có mặt cũng là chứng cứ".Tô Linh siết chặt nắm đấm "Vậy tôi cũng có thể làm chứng cho Triệu Dương".Ngụy Đông Minh như bị chạm vào vết sẹo, vẻ mặt dần trở nên âm trầm "Tô Linh, cô thực sự muốn vì một người ngoài mà đối đầu với tôi?"Dứt lời, hắn hít sâu một hơi "Bây giờ, chỉ cần cô chịu nhận sai với mẹ tôi, chịu trở về vòng tay tôi, tôi có thể đảm bảo với cô, cả nhà họ Ngụy không ai dám làm khó cô"."Rắc rối của nhà họ Tô các cô, tôi cũng không khoanh tay đứng nhìn".Tô Hạo mừng như điên, vội vàng ở bên cạnh thúc giục "Chị họ, chị còn ngây ra đó làm gì? Anh Đông Minh rộng lượng, không chấp chị làm loạn, chị còn không mau xin lỗi?"Tô Linh không thèm quan tâm cậu ta, ánh mắt kiên định đáp trả "Đối đầu với anh?""Ngụy Đông Minh, vừa rồi lúc anh vì khích bác Triệu Dương tức giận, bôi nhọ tôi, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?""Bây giờ anh nói tôi giúp người ngoài?""Xin lỗi nhé, tôi với Triệu Dương đã đăng ký kết hôn, anh ấy là chồng tôi, anh mới là người ngoài."Ngụy Đông Minh bị câu này chọc đau thần kinh, như bị điên đá đổ thùng rác bên đó hắn chỉ vào mũi Tô Linh chửi rủa "Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!""Mẹ tôi nói không sai, cô chính là một tiện nhân!""Ngụy Đông Minh tôi có gì không bằng Triệu Dương? Thiếu phu nhân nhà họ Ngụy cô không làm, lại tự hạ thấp mình, theo một tên bảo vệ?""Uổng cho tôi yêu cô sâu sắc, đồ tiện nhân không biết điều, đồ đĩ!"Ngụy Đông Minh càng nói càng tức, khoé mắt phát hiện bóng dáng của Triệu Dương đang nhanh chóng lại hắn kịp phản ứng, ngón tay đang chỉ Tô Linh đã bị Triệu Dương nắm trong tay theo tiếng bị bẻ gãy.
can ve cua nguoi dep