Văn án: Thật ra, Chu Dao vẫn luôn là người có quy luật cuộc sống nghiêm túc, tuy nhiên chỉ duy nhất một lần cô làm chuyện khác người. Chu Dao sợ nhất là có ai hỏi cô quen biết với Trình Nghị như thế nào, chẳng lẽ cô lại nói với họ rằng do hai người chat xx qua video mà quen nhau sao?
Thương nhớ lắm tim lành trao em mãi Núi cách sông ngăn trái yêu vụng dại Đã làm anh tê tái tháng năm dài. Tháng chín về rồi đậm sắc chẳng phai Mùi hoa sữa đan cài bao mong ước Hãy cùng anh chung con đường phía trước Dệt yêu thương và mơ ước tương lai
Buổi trao đổi hợp tác giữa Trường Đại học Y Dược Cần Thơ với đoàn Bệnh viện West Point, Singapore. Nhằm tạo cơ hội hợp tác tiềm năng giữa hai bên trong các hoạt động giảng dạy, nghiên cứu khoa học, tạo điều kiện để nâng cao chất lượng giảng dạy, ngày 11 tháng 10 năm 2022, Trường Đại học Y Dược
Lời bài hát. Lần đầu gặp anh, trái tim em tỉnh giấc. Lòng em bối rối, không nói nên lời. Để trong mơ em luôn thấy anh, mỗi khi đêm về. Nụ cười anh xua tan đi lạnh giá ngày đông. Em muốn nói yêu anh, em yêu em rồi, cậu bé. Em muốn bên anh suốt cuộc đời anh đồng ý nhé. Em
Lúc anh va môi cô ta anh có ngần ngạiCó e dè không tốt miên man nhớ mãiĐiều gì đã gợi cảm anh, ôi điều gì đã ăn cắp anhEm trao anh con tim sao anh trao mang lại em… Biết đâu được nhì ta sớm có kết cục buồnNỗi đau này em đưa đến cơn gió cuốnĐiều gì xảy ra với em hy vọng rằng đừng xẩy ra với anhEm trao anh trái tim sao anh trao mang đến em một cú lừa
Paula, anh trao em trái tim anh, Trái tim em, trao lại cho anh, là tất cả những gì anh đòi hỏi [Paula:] Chúng ta đã chờ đợt giây phút này quá lâu rồi Ngày mai sẽ là ngày trọng đại của chúng ta Em sẽ cưới anh, Paul và chỉ có anh mà thôi Đây, trong tim anh, là nơi anh ngự trị
d6eBq.
♡ TRAO ANH TRÁI TIM EM NGHÊ ĐA HỈ ♡ Tác giả Nghê Đa Hỉ Editor An Tĩnh Raw Tấn Giang Convert Diêu Hạ wikidich Độ dài 55 chương bao gồm cả 2 phiên ngoại Bìa Yến Ngọc ♡ VĂN ÁN ♡ Bởi vì nhất thời giận dỗi, Lục Chẩm Tuyết quyết tâm phải khiến cho Lâm Cảnh yêu cô. Cô trêu chọc anh, trêu chọc anh, một hai phải khiến anh yêu mình. Nhưng theo đuổi được một thời gian, cô mới ngộ ra một điều, Lâm Cảnh là một người đàn ông lạnh nhạt lại cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ không có khả năng yêu cô. Cô rất kiên quyết chọn từ bỏ, xoay người rời đi không một chút lưu luyến. Tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Chẩm Tuyết đều cho rằng Lâm Cảnh không thích Lục Chẩm Tuyết, nhưng chỉ có mình anh biết, mỗi một ngày Lục Chẩm Tuyết không xuất hiện, anh đều vô cùng bực bội trong lòng. Ngọt văn. Cao lãnh nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng. Tag Đô thị tình duyên, yêu sâu sắc, hoan hỉ oan gia, ngọt văn Từ khóa tìm kiếm Vai chính Lục Chẩm Tuyết, Lâm Cảnh ┃ vai phụ ┃ cái khác Một câu tóm tắt Cao lãnh nhất thời sảng, truy thê hoả táng tràng Chi tiết về PASS truyện! Bản edit sẽ còn nhiều lỗi typo, mọi người hãy cmt hoặc chụp màn hình và gửi về page An Tĩnh Blog nhé! Cảm ơn sự hỗ trợ nhiệt tình từ các bạn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ♡ MỤC LỤC ♡ LƯU Ý Đây là truyện đầu tay của mình nên không tránh khỏi việc lậm cv và sai chính tả do cái tính ẩu tả. Mình sẽ beta lại khi có thời gian, nếu mọi người thấy dòng này tức là mình chưa beta và suy nghĩ kỹ trước khi nhảy hố nha ❤ 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 __ HOÀN TOÀN VĂN __
Edit An TĩnhLục Chẩm Tuyết xuống xe nhanh chóng trở về nhà thu dọn hành vừa mới vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bích quy nướng, lúc đang thay giày ở cửa đã không kiềm được vui vẻ hỏi “Mẹ, mẹ lại nướng món gì ngon thế ạ?”Mẹ Lục đang làm bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy giọng của con gái liền ló đầu nhìn ra ngoài, cười nói “Về rồi à.”Lục Chẩm Tuyết vâng một tiếng, thay dép xong thì đi xuống phòng đang bận rộn trước lò nướng, trên bàn bếp có một khay bánh bích quy mới ra lò, nóng hổi thơm ngon, hương thơm xông thẳng vào mũi.“Thật là thơm.” Lục Chẩm Tuyết tiến tới ngửi ngửi, sau đó vội vàng xoay người đi đến bồn rửa tay để làm sạch tay Lục ở bên cạnh lấy sữa bò trong tủ lạnh ra, vừa cười vừa nói “Đã ăn sáng chưa con?”Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, trả lời “Ăn rồi à.”Cô đưa tay cầm lấy một miếng bánh bích quy đưa lên miệng, suy nghĩ chốc lát rồi nói với mẹ “Mẹ, lát nữa con phải ra ngoài.”“Đi đâu vậy?”“Đi đến rừng Hồng Diệp, khoảng bốn năm ngày sẽ về lại ạ.”Mẹ Lục hơi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi “Sao đột nhiên lại muốn đi đến rừng Hồng Diệp thế?”Lục Chẩm Tuyết nói “Không phải tối hôm qua Tần Hâm đã trở về sao ạ, tụi con đã hẹn hôm nay sẽ đi đến rừng Hồng Diệp ngắm lá rơi đó.”Thời tiết mùa này rất thích hợp để ngắm lá rơi, mẹ Lục cũng không nghi ngờ gì nữa, cười nói “Được. Vậy các con ra ngoài nhớ cẩn thận nhé, chú ý an toàn.” Lại hỏi “Bây giờ phải đi ngay sao?”“Vâng, đi ngây bây giờ ạ.” Lục Chẩm Tuyết ăn bánh bích quy xong, vừa rửa tay vừa nói “Con quay về để sửa soạn hành lí mẹ ạ.”“Nhiệt độ ở rừng Hồng Diệp có thể sẽ lạnh hơn nhiều so với trong thành phố đấy, con nhớ mang theo áo khoác dày đó nha.”“Vâng vâng. Con biết rồi.”Bởi vì đây là một chuyến đi du lịch ngắn ngày, Lục Chẩm Tuyết không mang theo quá nhiều đồ, chỉ xếp vào vali một vài bộ quần áo mặc thường ngày và các loại đồ dùng dưỡng da mà thôi.”Mẹ Lục không yên tâm nên đã xếp thêm một chiếc áo lông vũ dày vào vali hành lí của cô, bà nói “Ở rừng rất lạnh, mang theo áo dày để phòng hờ nữa chứ.”“Vâng, cảm ơn mẹ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt trả cô thu dọn hành lí xong đã hơn mười một giờ, hiếm khi tính khí của Lâm Cảnh lại tốt như hôm nay, không thúc giục cô chút nào xách vali hành lí xuống lầu, vừa thay giày vừa chào tạm biệt với mẹ “Mẹ, vậy con đi đây.”“Ừ. Đến nơi thì nhớ gọi điện thoại về nhà nhé.” “Con biết rồi ạ.”Lục Chẩm Tuyết đi ra khỏi tiểu khu, xa xa đang trông thấy Lâm Cảnh đang dựa vào một bên thân xe, đang đợi dù xe đậu dưới tàng cây, vị trí cũng không dễ nhìn thấy. Nhưng dáng dấp của người đàn ông này thật sự quá xuất chúng, mặc dù chỉ lười biếngdựa vào một bên thân xe, cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh mắt của người chí Lục Chẩm Tuyết còn nhìn thấy có vài cô gái đang đi trên đường cũng liên tục quay đầu nhìn vừa kéo vali hành lí đi về phía đó vừa nhìn bốn phía xung quanh—— chủ yếu là sợ ba đi làm về đúng lúc lại bắt gặp hai Cảnh đã sớm nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi ra khỏi tiểu khu. Hai tay anh đặt trong túi quần, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô đi đến đây. Nhưng khi nhìn thấy suốt đường đi cô đều quan sát bốn phía cẩn thận, dáng vẻ như thể đang sợ bị người quen bắt gặp mặt Lâm Cảnh dường như hơi xấu đi, lúc Lục Chẩm Tuyết đi đến, anh mất hứng hỏi “Rốt cuộc cô đang nhìn cái gì vậy?”Lục Chẩm Tuyết thản nhiên đáp “Ba tôi.” Cô vừa nói vừa không yên tâm mà quan sát bốn phía thêm một lần nữa, “Bình thường ba tôi đều trở về vào giờ này.”Khuôn mặt Lâm Cảnh trở nên lạnh nhạt, rất không vui vẻ, hỏi lại “Nhìn thấy thì thế nào?”Anh là người không đáng được nhận ra à?Lục Chẩm Tuyết nói “Nhìn thấy thì tôi còn phải giải thích, rất phiền toái.”Cô hoàn toàn không nhận ra rằng Lâm Cảnh đang tức giận, đi tới cốp xe, còn ló đầu ra gọi anh một tiếng “Lâm tổng, giúp tôi cất đồ vào cốp xe với.”Lâm Cảnh chịu đựng nỗi uất nghẹn tích tụ nơi lồng ngực, anh nhắm mắt lại, sau đó mới xoay người đi về phía sau đuôi xe, lạnh lùng nói một câu “Lên xe trước đi.”Lục Chẩm Tuyết cong môi cười dịu dàng, đáp một tiếng “Được.”Cô vui vẻ ung dung, bỏ lại vali hành lí cho Lâm Cảnh giải quyết, đi đến hàng ghế trước, mở cửa ghế bên cạnh ghế lái, ngồi vào bên trong xe rừng Hồng Diệp đúng là khá xa, nếu lái xe đi trên đường bình thường thì cũng phải mất hơn nửa ngày. Trong tính toán của Lục Chẩm Tuyết, bọn họ xuất phát vào buổi trưa, có thể đến nơi vào lúc mười hai giờ ngờ đây là một mùa thích hợp để ngắm lá rụng, lại là vào cuối tuần, nên rất đông đúc, ngày bình thường có lẽ mọi người sẽ không ra ngoài nhiều thế lúc bốn giờ chiều, xe đã mắc kẹt trên đường cao tốc. Lục Chẩm Tuyết vẫn chưa ăn cơm trưa, bụng đói sôi ùng đói bụng nên đành nằm dựa vào ghế, nghiêng đầu uể oải nhìn Lâm Cảnh, “Lâm Cảnh, đây chính là cách thức anh hành hạ tôi hả? Có phải anh đã biết trước hôm nay trên đường cao tốc sẽ bị kẹt xe nên cố ý muốn bỏ đói tôi không?”Lâm Cảnh quay đầu nhìn về phía cô, không kiềm được nhíu mày, hỏi ngược lại “Rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”“Tôi đang suy nghĩ, lần này trở về nếu anh vẫn không chịu bỏ qua cho tôi, tôi nhất định sẽ lấy mạng đổi mạng với anh.”Lâm Cảnh “…”Lục Chẩm Tuyết thực sự đã đói sắp chết đến nơi rồi, Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm một lúc, trong ánh mắt cũng hiện lên sự lo lắng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn “Đói lắm rồi à?”“Đói lắm.” Lục Chẩm Tuyết đói bụng đến mức uống hết một chai nước rồi, bây giờ không dám uống thêm nữa. Sợ lát nữa không tìm được nhà vệ mở ra những nơi cất đồ trong xe Lâm Cảnh, mỗi nơi đều tìm kiếm rất lâu, nhưng bên trong ngoại trừ nước thì vẫn là nước, không có bất kì món đồ ăn vặt Chẩm Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cảnh đoán được cô đang suy nghĩ gì, nói “Tôi không có thói quen ăn đồ ăn vặt.”Im lặng trong hai giây, lại hỏi “Mới vừa rồi tôi tra bản đồ, đi hơn mười phút nữa đến phía trước sẽ có một trạm phục vụ. Cô muốn ăn cái gì thì lát đến đó tôi mua giúp cho.”Lục Chẩm Tuyết đói bụng đến độ mơ hồ hoa mắt, hoàn toàn không nhận ra được thái độ đối xử tốt bụng dị thường mà Lâm Cảnh dành cho cô ngày hôm nói “Cái gì tôi cũng muốn ăn hết, tôi muốn tự mình xuống xem thử.” Xe bị kẹt cứng trên đường cao tốc hơn hai mươi phút, cuối cùng mới có thể thông thoáng hơn từ phút sau đến trạm phục vụ, Lâm Cảnh lái xe đến. Lúc xe mới dừng lại, Lục Chẩm Tuyết cực kì hào hứng lập tức tháo dây an toàn ra và nhảy xuống thật sự rất đói, đi vào siêu thị nhìn cái gì cũng muốn ăn, xách theo giỏ đựng hàng, nhìn thấy món gì mình thích đều cầm lấy nèm vào trong giỏ. Dĩ nhiên cũng không quên hỏi Lâm Cảnh một câu “Anh muốn ăn cái gì?” Lâm Cảnh nói “Tôi không ăn đồ ăn vặt.”Lục Chẩm Tuyết nhìn anh, không kiềm chế mà hừ một tiếng, cô lấy hai hai ly mì gói trên kệ hàng xuống, một ly thanh đạm, một ly có hương vị chua cay, “Vậy thì ăn mì gói nhé?”Thật ra Lâm Cảnh không muốn ăn mấy món ở những nơi thế này cũng không có món gì khác để ăn nữa, vì vậy đành miễn cưỡng gật quan sát anh, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sự kháng cự của Lâm Cảnh, không nhịn được bật cười thành tiếng “Sao lại khó phục vụ anh thế cơ chứ.”Lâm Cảnh cũng nhìn cô, đối diện với đôi mắt cong cong của Lục Chẩm Tuyết, trong lòng anh đột nhiên sinh ra cảm giác mất tự nhiên khó hiểu, anh nhíu mày nói “Mua xong thì mau ra ngoài thôi.”Dứt lời liền xoay người đi ra Chẩm Tuyết lượn lờ ở bên trong một hồi, cuối cùng xách theo một giỏ đồ đầy ụ đi ra, đặt lên quầy thu ngân để tính Cảnh đứng ở cửa chờ cô, thấy Lục Chẩm Tuyết xách giỏ đồ đi ra cũng đi về phía đang chuẩn bị lấy điện thoại ra để trả tiền thì Lâm Cảnh đã đưa tiền ra và thanh toán luôn Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, cười híp mắt nói “Đi theo Lâm tổng quả nhiên không cần quan tâm vấn đề tiền nong.”Lâm Cảnh ngước mắt nhìn cô, “Cô nhiều lời như vậy, chắc hẳn chưa đói bụng lắm đâu nhỉ.”Ông chủ tươi cười đóng gói toàn bộ đồ lại cho hai người, Lâm Cảnh giơ tay xách túi đồ, xoay người đi thẳng ra bên Chẩm Tuyết đi theo sau, cười nói “Tôi đây chính là lấy đau khổ làm niềm vui đó.”Lâm Cảnh quay mặt nhìn cô, hỏi “Ở chung một chỗ với tôi rất đau khổ à?”Cô nói “Nếu không thì còn gì nữa? Bây giờ tôi đang làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh. Cái này gọi là làm lao công miễn phí mới đúng.” Lâm Cảnh lười phản bác lại người ở lại trạm phục vụ ăn uống đơn giản, lại tiếp tục lên xe đi tiếp. Cũng may đoạn đường tiếp theo không kẹt xe, vào khoảng một giờ rạng sáng, hai người đã an toàn đi đến rừng Hồng Cảnh lái xe đến và đậu ở khách sạn đã được đặt chỗ làm thủ tục nhận phòng, Lục Chẩm Tuyết mất hết tinh thần, uể oải ngồi lên vali hành lí nghỉ Cảnh nghe điện thoại xong, mời vừa quay trở về đã nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang cúi đầu, ôm bụng ngồi trên vali hành nhíu chặt mày, gấp gáp đi đến, “Làm sao vậy?”Lục Chẩm Tuyết không biết là do bị nhiễm gió lạnh ban đêm hay là do thức ăn buổi chiều khiến cho cô bị đau bụng, cô tức ngực, cảm thấy rất khó vẫn cố chịu đựng không nói ra, cô lắc đầu liên tục, chỉ nói “Có thể bị nhiễm lạnh thôi, lát nữa tôi về phòng uống cốc nước nóng là được rồi.” Cô nói như vậy, sắc mặt lại tái nhợt rất dọa Cảnh nhìn cô có gì đó không đúng lắm, anh nhíu mày, giơ tay sờ lên trán bàn tay lạnh như băng của anh áp lên, Lục Chẩm Tuyết cảm thấy thoải mái hơn đôi lại nhíu mày thêm một lần nữa, hỏi cô “Làm sao lại sốt rồi?”“Có không?” Lục Chẩm Tuyết hơi mù mịt, cô giơ tay lên tự sờ trán của chính Cảnh quay đầu đi hỏi thăm địa chỉ bệnh viện gần đây. Quản lí khách sạn vội vàng đề nghị sẽ đưa họ đến Cảnh ừ một tiếng, sắc mặt trở nên bình thản lại, xoay người đi đến bên cạnh Lục Chẩm Tuyết, kéo tay cô nói “Đi đến bệnh viện khám nhé.”Cô vốn cho rằng mình chỉ cần quay về phòng uống mấy cốc nước nóng là ổn rồi, nào ngờ khi đến bệnh viện kiểm tra mới biết là bị viêm ruột cấp tính. Cô nằm trên giường bệnh, mặc kệ để y tá gắn kim truyền Cảnh đặt hai tay trong túi quần, đứng ở đầu giường quan sát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Chẩm Tuyết tái nhợt, cô nhìn anh. Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Anh đừng nhìn tôi như vậy.”Anh chỉ nhìn cô thêm một lúc, không nói gì, quay đầu rót cho cô một cốc nước nước được đưa đến cho cô, Lục Chẩm Tuyết nhận lấy, nói “Cảm ơn.”Y tá đã châm kim truyền nước xong, dặn dò thêm với Lâm Cảnh “Truyền ba bình nước có thể mất khoảng ba tiếng, anh phải trông chừng giúp cô ấy, truyền xong một bình có thể gọi chúng tôi tới để đổi sang bình khác.”Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói “Được.”Y tá điều chỉnh xong tốc độ truyền nước qua kim, sau đó quay người đi ra phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh. Lâm Cảnh kéo một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh Lục Chẩm Tuyết. Anh dựa lưng vào ghế, giơ tay xoa xoa huyệt thái Chẩm Tuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói “Anh ngủ đi, tôi tự trông chừng là được rồi.”Lâm Cảnh không phản ứng với lời nói này của cô, chỉ nói “Đừng nói chuyện nữa, may ngủ đi.”Cô nhìn anh một lúc, không nói thêm gì Chẩm Tuyết vốn định sẽ không ngủ để tự mình trông chừng bình truyền nước, nhưng có lẽ là cơ thể không được thoải mái lại thêm mệt mỏi, cô truyền nước, trong chốc lát đã chìm vào giấc Cảnh ngồi bên cạnh nhìn, đến khoảng nửa đêm, Lục Chẩm Tuyết lại phát sốt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả tá yêu cầu Lâm Cảnh hạ nhiệt vật lí cho mang nước lạnh đến, cách mấy phút lại dùng khăn tẩm nước lau lên trán và tay của cô, cứ như thế đến lúc trời sáng, cuối cùng cô đã hạ buổi sáng, Lục Chẩm Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại, kim trên tay đã được rút giơ tay sờ lên trán mình theo bản năng, hình như không còn nóng nữa quay sang nhìn Lâm Cảnh đang ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ mặt anh hướng ra cửa sổ, ánh sáng mặt trời những ngày thu chiếu rọi lên người anh, đẹp trai như một bức tranh tinh xảo bắt Chẩm Tuyết nghiêng người nằm giường, cô nhìn Lâm Cảnh, dường như cả tâm hồn đều chìm lẽ do cô nhìn quá lâu nên Lâm Cảnh đã phát hiện ra, trong chốc lát đã tỉnh nhìn về phía cô, Lục Chẩm Tuyết cong môi cườ với anh, lên tiếng nói “Lâm tổng, tối hôm qua làm phiền anh quá.”Lâm Cảnh đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của cô, đôi mắt chuyển sang trên người cô, anh nhìn chăm chú, đột nhiên lại mất không chế cảm thấy rung động khó mất tự nhiên nên đành phải dời ánh mắt đi, đứng dậy cầm cốc đi rót cho cô một cốc nước khác, nói “Cô biết phiền phức là được rồi. Nên đừng nói tôi đang hành hạ cô nữa.”Dứt lời, trong lòng lại khẽ hừ một tiếng. Đến cuối cùng thì ai đang hành hạ ai đây.
Edit An TĩnhNgày 21 tháng 1 năm 2015, đây là một ngày vô cùng đặc biệt đối với Lục Chẩm vì chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật tuổi 80 của ông nội, cho nên con cháu Lục gia đều quay về tụ họp ở nhà của Chẩm Tuyết mới trở về nước mấy ngày, vẫn còn chưa quen múi giờ trong nước, mỗi ngày cô đều làm việc và nghỉ ngơi trong sự hỗn loạn đến không chịu nổi, buổi tối ngủ không được, buổi sáng thì tỉnh không nổi. Nếu là ở nhà của chính mình, cô còn có thể ngủ một giấc đến tối tăm trời đất rồi mới tỉnh lại theo tự nhiên, nhưng đây là ở nhà của ông nội xuất thân là quân nhân, gia giáo nghiêm khắc, đối với những nhóm cháu trai cháu gái đồng lứa với Lục Chẩm Tuyết quả thật là ác cả những con cháu Lục gia đều lớn lên dưới sự quản lí hệt như trong quân đội của ông nội. Hồi đó khi còn bé, trời vẫn chưa kịp sáng, các đứa bé vẫn đang ngủ ngon lành, ông đã huýt sáo một tiếng, các anh chị em bọn họ đều cấp tốc rửa mặt thay đồ qua loa trong năm phút và có mặt ở trong viện. Sau đó lại xếp hàng theo thứ tự chiều cao, họ được ông nội đưa ra cửa để chạy bộ quanh con sông gần cảnh ở thành phố Giang rất đẹp, ông nội tinh thần phấn chấn, theo sau là những củ cải nhỏ, mỗi sáng sớm dù là nắng hay mưa đều sẽ đầy đặn chạy bộ ở quanh dòng sông trừ không thể ngủ nướng, mỗi sáng sớm phải chạy bộ mấy vòng bên ngoài, gia giáo nhà họ Lục còn rất nghiêm ngặt trong lúc ăn cơm, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, đặc biệt là khi ăn năm Lục Dao từ nhỏ đã rất thích nói chuyện, tại vì khi còn nhỏ cứ nói chuyện trong lúc ăn cơm, thế là mỗi lần cơm nước xong đều sẽ bị phạt rửa khi bị phạt một lần, ngày hôm sau vẫn tái phạm, những lần đó quả thực khiến cho bọn họ vui như được lần khi cô bé bị bọn họ cười, đều sẽ chu cái miệng nhỏ mà nói “Chính là em không thể khống chế được.”Nhưng mà thời gian trôi qua, bọn họ dần lớn lên, tuổi tác ông nội cũng càng lúc càng lớn, đối với sự quản lí quân sự năm xưa cũng không quá nghiêm sau khi các cô vào đại học, ông nội dường như mặc kệ họ. Thậm chí lúc ăn cơm, cũng không hề cấm bọn họ nói lần đó, em năm tò mò hỏi “Ông nội, bây giờ đang ăn cơm nhưng bọn cháu vẫn nói chuyện, tại sao ông không phạt chúng cháu ạ?”Lúc ấy ông nội im lặng một lúc, thật lâu sau mởi thở dài, nói “Hiện giờ ông tuổi cao, còn được mấy năm sống tốt, hiện tại nếu không nghe những lời nói náo nhiệt của các cháu, tương lai muốn nghe cũng không được.”Em năm lập tức nói “Nói bậy! Ông nội sẽ sống lâu trăm tuổi.”Ông nội được dỗ đến vui, im lặng trong chốc lát, lại tiếp lời “Các cháu cũng đừng trách ông nghiêm khắc lúc nhỏ, khi đó ông dạy các cháu biết quy củ, chính là muốn các cháu biết, cái gì đúng, cái gì sai. Bảo các cháu dậysớm, là muốn các cháu biết quý trọng thời gian. Không cho đến trễ về sớm, là muốn các cháu biết quy củ phép tắc cần thiết có. Các cháu phải nghiêm khắc với chính mình mới có thể trở thành người xuất sắc.”Không thể không thừa nhận, sự quản lí như quân sự của ông nội là ác mộng của họ khi còn bé nhưng đối với khi trưởng thành đã ảnh hưởng không Chẩm Tuyết đang ngây người nhớ về những chuyện khi bé, mãi đến khi em năm đột nhiên lay người cô một cái “Chị! Ông nội nói chuyện với chị kìa.”Vốn dĩ Lục Chẩm Tuyết vẫn chưa thích nghi với múi giờ, tối hôm qua không ngủ được, sáng sớm phải thức dậy, đầu ốc cô lúc này vẫn mơ màng, còn có chút ngây ngẩn, thật sự không nghe được ông nội đang nói gì với năm lại gọi cô thêm một tiếng, mới khiến cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía ông nội “Dạ? Ông nội gọi cháu.”Ông nội Lục nói “Con nhóc này, lát nữa đi nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay không cần dậy sớm, thích nghi với múi giờ đi đã.” Một lúc sau lại nói “Ông vừa mới nói, cháu cũng không còn nhỏ, đừng có cả ngày chỉ biết chạy nhảy lung tung để sưu tầm phong tục, nên suy xét một chút đến chuyện hôn nhân.”Bình thường Lục Chẩm Tuyết hay nghe anh ba bị giục kết hôn, vừa nghe ông nói vậy đã biết không ổn, cô phản xạ theo tự nhiên, lập tức đem lửa ném qua cho anh ba “Ông nội! Con vẫn còn nhỏ! Anh ba cũng chưa kết hôn, cháu nào dám kết hôn trước.”Vừa dứt lời, đã bị một cái chân khác đá vào chân “ui da” một tiếng, nhìn đến phía anh ba với đôi mắt vô tội, chớp chớp mắt, “Anh ba, sao anh đá em vậy?”Lục Nam Cảnh cười lạnh, anh cà lơ phất phơ tựa vào lưng ghế, bộ dáng xem náo nhiệt rất giống như thiếu đòn, cười nói “Anh không vội, anh vẫn chưa có ai thích hợp. Em thì đâu giống vậy, hai ngày nữa sẽ có vị hôn phu đến cầu hôn rồi.”Lục Chẩm Tuyết đang ăn gì đó, bị một câu của Lục Nam Cảnh dọa sợ thiếu chút nữa bị kẹt ở họng, cô quay đầu ho khan vài cái, em năm ở bên cạnh rót cho cô một cốc nước, “Chị, không sao chứ?”Không có việc gì? Sao có thể không có việc gì chứ?Lục Chẩm Tuyết không chờ nói tiếp, hai mắt mở to, kinh ngạc hỏi ông nội “Vị hôn phu gì? Ông nội, ông đừng làm cháu sợ!”Mẹ cô lại nở nụ cười nói “Hôm qua bạn của ông nội gọi đến mừng thọ ông, hai người nói chuyện một chút, mới nhớ đến hôn ước đã định ra cho con khi bé. Lại thêm, hai ngày nay đúng lúc cháu trai của ông Lâm cũng đến thành phố Giang để công tác, đến lúc đó hai con có thể gặp mặt.”Lục Chẩm Tuyết choáng váng “Ông nội, đây là thời đại nào rồi, làm gì còn phổ biến mấy loại hôn ước như vậy chứ?”Mẹ cười nói “Mẹ vốn đã quên mất rồi. Nhưng mà cũng không bắt buộc các con phải ở bên nhau, có thể làm quen một chút là được rồi.”Hôm qua mẹ Lục Chẩm Tuyết nghe chồng mình nói, vốn dĩ cũng không vui vẻ mấy, đầu năm nay rồi còn có kiểu hôn ước như khi bà xem qua ảnh chụp Lâm Cảnh, ánh mắt ngay lập tức sáng lên, liền sửa lời nói “Ồ, tuy rằng không nhất định sẽ kết hôn nhưng có thể quen biết với nhau, không chừng A Tuyết sẽ thích.”Một bữa cơm này Lục Chẩm Tuyết không biết nên nói gì cho phải, cô sống hơn 25 năm rồi mới biết mình có một vị hôn phu? Sợ đến mức khiến cô hết cả buồn không phải là sinh nhật ông nội, ngay bây giờ cô sẽ lập tức mua vé bay may ra nước ngoài nghỉ ngơi, không cần ở lại nơi này để gặp vị hôn phu gì nghĩ cô càng buồn bực, sau khi ăn sáng xong thì về phòng làm việc, nhưng mở hồ sơ ra đã được nửa ngày cũng không viết được gì. Cô đóng máy tính lại chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài cửa đã có tiếng vang ngẩng đầu nhìn về phía cửa một cái, không chút tinh thần nói “Vào đi.”Lục Nam Cảnh đẩy cửa đi vào, đôi tay anh đang đặt trong túi quần tây, cà lơ phất phơ cười. Lục Chẩm Tuyết vừa thấy anh cười, rất tức giận “Anh đủ rồi đấy, nếu anh đến để vui mừng khi người khác gặp họa thì đi ra ngoài ngay.”Lục Nam Cảnh cười, anh đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu một chút, hơi nghiêng người, lười biếng dựa vào cửa sổ, nhìn Lục Chẩm Tuyết lại cười “Em gấp cái gì? Vẫn chưa thấy người ta, làm sao em biết được sẽ không thích?”Lục Chẩm Tuyết ngồi xếp bằng trên giường, cô không vui nhìn Lục Nam Cảnh “Anh đang nói chuyện không để ý lưng đau sao, để em sắp xếp cho anh một vị hôn thê thử xem?”Lục Nam Cảnh xuy một tiếng, “Em nổi giận với anh làm gì, cũng không phải là anh sắp xếp vị hôn phu cho em.” Anh cười, lại tiếp lời “Nhưng nếu em không vui, ông nội cũng sẽ không bắt em phải cưới chồng, đừng sợ.”Lục Chẩm Tuyết nói “Em không sợ. Dù sao nếu họ bắt em gả chồng, em sẽ kéo theo anh xuống nước cùng, anh không kết hôn, cũng đừng mơ tưởng em sẽ kết hôn.”Lục Nam Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Em được đấy, chuyện này của em đừng mong kéo anh xuống nước chung.”Dứt lời lại bỏ tay vào túi đi ra ngoài, đến gần mép giường còn thuận tay xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết “Ngủ đi thôi, mắt sưng như quả hạch đào rồi.”Lục Chẩm Tuyết cũng lười suy nghĩ thêm, dù gì cô đang không vui, ai cũng đừng nghĩ sẽ ép được cô. Cô đặt notebook lại trên đầu giường, vén chăn chui vào bên trong, trùm kín đầu rồi ngày sau là sinh nhật 80 tuổi của ông mừng thọ được tổ chức ở sơn trang trên đỉnh núi phía tây thành phố, Lục gia làm kinh doanh đã lâu, ngoại trừ người thân trong gia đình thì còn có các đối tác kinh doanh cũng đến chúc mừng ông rất Chẩm Tuyết được sắp xếp tiếp đón khách ở cửa, đây vốn dĩ là việc làm của Lục Nam Cảnh, nhưng công ty đột nhiên có việc gấp nên anh phải trở về giải quyết, nhiệm vụ này cứ thế ném qua cho Chẩm Tuyết đứng bên ngoài cả một buổi sáng, mặt cười nhiều đến độ cứng ngắt, tay cũng mỏi nhừ, thừa dịp không có ai nên cô lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Nam Cảnh “Khi nào anh về vậy? Em mệt muốn chết rồi.” Cô mới gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông một thân tây trang giày da đi về phía Chẩm Tuyết nhìn vào đôi mắt đối phương, đột nhiên sững sờ một giây, cô cũng xem như được lớn lên với toàn trai đẹp, gen gia tộc mình cũng không tồi, các anh em họ đều là những đại soái ca đích thực. Nhưng người đàn ông trước mặt này lại đẹp đến mức khiến cô dường như mất lòng Lục Chẩm Tuyết, đẹp nhất chắc chắn là anh ba của cô. Nhưng mà người đàn ông này với anh ba không cùng một kiểu hình. Lục Nam Cảnh là loại đẹp trai lưu manh, cà lơ phất phơ, nhìn đã thấy không đứng đắn. Nhưng người đàn ông trước mắt này, thân hình cao ráo, mặt mày tuấntú mang theo vài phần lạnh nhạt, khí chất cấm dục, thật sự là cố ý mê hoặc lòng Chẩm Tuyết nhìn đối phương đi đến đây, cô cười nhẹ “Xin chào.” Đối phương đưa thiệp mời cho mở ra xem, lúc nhìn đến tên của anh, không khỏi ngây người một chút. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đứng đối Cảnh đặt tay trong túi quần, thấy Lục Chẩm Tuyết nhìn mình, mặt mày anh vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng nói cũng rất lạnh lung “Có vấn đề sao?” Lục Chẩm Tuyết lắc đầu “Không có.”Cô cười cười, gấp thiệp mời và trả lại cho anh, nghiêng người tránh sang một bên, “Hoan nghênh anh, Lâm tiên sinh.”Lâm Cảnh lấy thiệp mời, nhanh chóng lướt qua người cô bước vào bên trong, từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn không dừng lại trên người Lục Chẩm quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Cảnh, trong lòng cô cảm than. Khó trách mẹ cô nói, có lẽ khi nhìn thấy người rồi, cô sẽ thích chăng. Cô thật ra không thể không thừa nhận, dáng dấp vị hôn phu này rất phù hợp với thẩm mỹ của Chẩm Tuyết đứng ở bên ngoài đến lúc 12 giờ trưa, khách khứa có lẽ đã đến đông đủ, cô đang chuẩn bị đi vào bên trong thì nhìn thấy xe của Lục Nam Cảnh đang chạy thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh để nghỉ ngơi, chờ Lục Nam Cảnh đỗ xe xong rồi đi Nam Cảnh đỗ xe xong xuôi, ném chìa khóa qua cho nhân viên bãi đỗ xe ở khách sạn, anh bước về phía cô, cười nói “Đặc biệt chờ anh sao?” Lục Chẩm Tuyết cầm một món điểm tâm để ăn, lại nói “Cũng không có gì, nhân vật lớn như anh, em không chờ anh thì sao mà được.”Cô nói, rồi lấy một miếng khăn giấy ướt lau tay, chờ Lục Nam Cảnh đến đây, cùng anh đi vào bên trong. Lúc này cô nói “Em vừa mới nhìn thấy Lâm Cảnh.”Lục Nam Cảnh hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lục Chẩm Tuyết, cười hỏi “Thế nào? Rất đẹp trai sao?”Lục Chẩm Tuyết cười “Rất đẹp nha. So với anh còn hơn nữa.”Lục Nam Cảnh tranh cãi một tiếng, cười nói “Còn chưa gả chồng, khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi.” Khóe môi anh còn hơi cười nhếch lên, nhìn em gái nhà mình cười hỏi “Như thế nào? Nhìn phản ứng này của em, hiện tại gả em đi, em sẽ đồng ý chứ?”Lục Chẩm Tuyết khẽ cười nhẹ, đứng đắn nói “Em làm gì nông cạn như vậy?”Tuy rằng ai cũng thích trai đẹp, nhưng chắc cũng không đến mức nhất kiến chung tình yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy chi cô còn phát hiện tính cách của Lâm Cảnh rất lạnh nhạt, không phải là kiểu người cô vào đại sảnh, các khách khứa đều đã ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, người chủ trì của tiệc mừng thọ đang nói chuyện trên sân khấu, ông nội mặc một bộ trang phục màu đỏ bắt mắt, gương mặt tươi cười ngồi ở dưới sân Nam Cảnh gặp người quen, nên bỏ qua Lục Chẩm Tuyết mà chạy qua chào Chẩm Tuyết nhìn thấy Lâm Cảnh đang bên cảnh ông nội ở phía xa xa, trên mặt ông đều rất vui vẻ, đang nói gì đó với cả mọi người trong nhà đang ngồi trên bàn dường như đều đang nhìn Lâm Cảnh, Lục Chẩm Tuyết nhìn tư thế này, lập tức hoảng sợ, ông nội sẽ không hồ đồ đến mức đem cô ra ngoài tiêu thụ đấy chứ?Trong lòng cô bất an, ai biết cô vừa mới đi qua, bác hai đã lập tức giữ chặt cô, cười nói với Lâm Cảnh “Nhìn một cái đi, đang nhắc đến, A Tuyết đã đến rồi.”Bác hai vui vẻ nói “A Tuyết , chúng ta đang nói đến đến hôn sự của cháu và Lâm tổng đây.”Trong lòng Lục Chẩm Tuyết thầm kêu không xong rồi, cô theo bản năng nhìn Lâm Cảnh, phát hiện đối phương lại lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, anh cũng đang nâng mắt đánh giá mắt anh rất sâu, nhìn không ra cảm xúc gì, cũng không biết được anh đang suy nghĩ đầu Lục Chẩm Tuyết tê rần, cảm thấy vô cùng xấu đến gần em năm rồi ngồi xuống, trong đầu chỉ có một ý niệm, hy vọng họ hàng vạn lần đừng nhắc lại hôn sự này rằng cô thừa nhận rằng Lâm Cảnh rất tuấn tú, nhưng không đến mức khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, càng đừng nói đến chuyện hôn ước này, còn yêu cầu người ta cưới thực tế, cô vừa liếc mắt nhìn Lâm Cảnh ngồi ở đối diện, nhìn ra trong đôi mắt kia rất không có kiên vậy chắc cũng cảm thấy chuyện hôn sự này rất nhàm may ông nội cũng có chừng mực, không đề cập quá nhiều về chuyện hôn sự này, chỉ đơn giản hỏi Lâm Cảnh về tình hình sức khỏe của ông nội dù vừa rồi cô nhìn ra được sự thiếu kiên nhẫn lóe lên trong mắt Lâm Cảnh, nhưng anh đối với ông nội vẫn lễ phép và khách không đợi Lục Chẩm Tuyết thở ra một hơi, bác hai vẫn tiếp hỏi Lâm Cảnh về chuyện hôn sự, nói xuôi nói ngược một lúc, thậm chí rất thái quá muốn lát nữa cô đưa Lâm Cảnh ra bên ngoài đi dạo, làm quen với Giang Thị một chút, cũng thuận tiện bồi dưỡng tình cảm một Chẩm Tuyết lớn như vậy vẫn là lần đầu gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, nhưng càng khiến cô hổ thẹn hơn chính là sự mất kiên nhẫn trong mắt anh đã lộ rõ ra Chẩm Tuyết đang dự định lên tiếng cắt ngang lời của bác hai đang thao thao bất tuyệt kia, cha mẹ cô kính rượu khách khứa xong, lại cầm ly rượu đi về phía này, lúc này mới chính thức cắt đứt bác cha cô đầy vui tươi, nâng ly rượu nói với ông nội “Cha, hôm nay là sinh nhật 80 tuổi của cha, con trai và con dâu đại diện cho các anh chị em trong nhà kính cha một ly, nhiều năm như vậy, ba đã vất vả rồi! Chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”Ông nội rất vui vẻ, cũng đứng lên, nói một tiếng cảm ơn với những người khách khứa, toàn hội trường đều nâng ly chúc hi phân đoạn nâng ly chúc mừng kết thúc, Lục Chẩm Tuyết tùy tiện bịa một lí do để đi mang theo áo khoác đi ra bên ngoài, vừa đến cửa đã gặp phải Lục Nam Cảnh mới nghe điện thoại trở về, anh cảm thấy kỳ quái, giữ chặt cô “Sao đã đi rồi? Ăn cơm xong rồi sao?”Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, dặn dò Lục Nam Cảnh, “Anh ba, anh canh chừng bác hai, đừng để bà ấy lại nói những lời không thể hiểu nổi, thật là quá mất mặt.”Cô nó rồi quay người rời đi, mới được bước lại dường như nghĩ đến cái gì, quay lại mượn chìa khóa xe của Lục Nam Cảnh, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.“Lái xe chậm thôi đấy.” Lục Nam Cảnh dặn dò cô một câu, nhìn bóng lưng em gái mình, hơi mỉm cười. Anh nghĩ chắc do bác hai nhắc đến chuyện hôn sự trước mặt Lâm gái này của anh từ nhỏ đã rất sĩ diện, nếu là bác hai làm trò, chai mặt không ngừng để cập đến chuyện hôn ước, coi như là chuyện thường tình,lấy tính tình Lục Chẩm Tuyết, ngày thường chắc chắn sẽ nổi giận, hôm nay vẫn còn có thể chịu đựng, cũng coi như là kì tích Nam Cảnh đi đến bàn chính, quả nhiên nghe thấy bác hai vẫn đang nói đến chuyện hôn sự, nói từ giao tình của ông nội và ông của Lâm Cảnh rồi đến giảng đạo về hôn ước, mà rõ ràng Lâm Cảnh đang không cũng có thể nhìn ra Lâm Cảnh không hài lòng với chuyện hôn sự này, nhưng bác hai vẫn xem như không mà nói, anh ấy đang tựa lưng vào ghế, vậy nên anh dùng chân đá về phía bác hai để ở dưới hai a’ một tiếng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều quay sang nhìn bà mặt em năm Lục Dao ngây thơ, hỏi “Bác hai, bác bị sao thế?”Chị dâu bác hai Lưu Phân cũng theo bản năng nhìn về phía Lục Nam Cảnh, anh không nhìn bà nhưng bà cũng đoán được Lục Nam Cảnh đá, rốt cuộc nhà này sao lại dám không để trưởng bối vào mắt vậy, tính cách cuồng vọng thế này cũng chỉ có Lục Nam trong nhà còn sợ anh, nên bà nhất thời cũng không dám nói gì thêm, đành phải giữ im lặng lại.
trao anh trái tim em